Chương 66: Anh Từ, lại gặp nhau rồi
Hộp đêm Kim Sa, hộp đêm nổi tiếng nhất của thành phố Giang Lăng.
Chiếm diện tích hơn ba nghìn mét vuông, có tổng cộng năm tầng, trang trí khí thế nhất, mỹ nữ xinh đẹp nhất, cuối tuần còn sẽ mời DJ nổi tiếng và ngôi sao tuyến hai tuyến ba đến làm nóng bầu không khí, đứng đầu cả khu Giang Bắc.
Một ly bia đen bình thường ở đây cũng có giá ít nhất một nghìn tệ, nếu muốn ngồi sofa, gọi hai công chúa đến hát hò, không bỏ ra một trăm nghìn tám chục nghìn thì ngay cả tay cũng không được chạm vào.
Càng khỏi nói tới phòng bao King hở một tí là sáu con số, công chúa đầu bảng một đêm cả triệu.
Vì thế hộp đêm Kim Sa này là nơi chỉ những ông chủ đại gia, con nhà giàu có mới trả tiền nổi mà thôi.
Mười giờ chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, hộp đêm Kim Sa vô cùng sôi nổi, xa hoa truỵ lạc.
Phòng bao số 8, phòng bao lớn xa hoa có thể chứa được bốn năm mươi người, tất cả thiết bị đều đầy đủ, mười mấy người rộn ràng nhốn nháo ở bên trong, có nam có nữ, trông cách ăn mặc đều có gia thế không tầm thường.
Tôn Minh Hưng mặc một bộ vest thoải mái, bưng sâm panh ôm lấy Chu Dĩnh cũng ăn mặc sang trọng ở bên cạnh, hưởng thụ tiếng nịnh hót ca ngợi của đám người xung quanh, điệu bộ giống như “người cầm đầu” vậy.
Quả thật “một người làm quan, cả họ cùng hưởng”.
Từ khi bác cả của anh ta thăng chức, trở thành người có thực quyền đứng thứ ba thành phố Giang Lăng, địa vị của Tôn Minh Hưng cũng lên theo, từ một tên con nhà giàu đẳng cấp thấp trở thành người đứng đầu trong một giới nhỏ, mấy cậu chủ nhà giàu xem thường anh ta trước kia cũng đều tới đây nịnh bợ lấy lòng anh ta, khiến Tôn Minh Hưng ngày càng ngông cuồng, ngày càng đắc ý.
Tôn Minh Hưng bây giờ có thể nói là nở mày nở mặt, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn thấy khó chịu vì một chuyện, đó chính là việc từng bị Sở Phàm vả mặt, sỉ nhục bằng một chiếc siêu xe hai mươi triệu trên tiệc đính hôn!
Tôn Minh Hưng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, đúng lúc hôm nay có cơ hội, anh ta muốn rửa mối nhục cũ, đạp cho tên Sở Phàm kiêu ngạo kia một cước!
“Anh Tôn à, đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà người bạn kia của anh vẫn chưa đến à? Kiêu căng thật đấy”, một người đẹp chân dài trong phòng bao bưng ly rượu không vui nói, tất chân màu đen của cô ta trông vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn mờ tối.
“Đúng vậy, người này có lai lịch gì mà làm kiêu thế”, người trong phòng bao cũng bắt đầu oán trách.
Tôn Minh Hưng mỉm cười bảo: “Mọi người, người tôi mời không phải ai khác mà chính là anh nuôi của Dĩnh Dĩnh, con nuôi của nhà họ Chu, Sở Phàm”.
“Hơn nữa anh ta tuổi trẻ tài cao, còn trẻ đã có của cải chục triệu, thật sự là tấm gương của chúng ta”.
Tôn Minh Hưng giễu cợt, trai xinh gái đẹp đang có mặt cũng không khỏi cười nhạo ra tiếng, khinh thường nói:
“Của cải chục triệu? Trong nhà người nào ở đây không có tài sản trăm triệu hoặc là con cái lãnh đạo cấp phó của sở chứ, đúng là buồn cười”.
“Đúng vậy, tôi còn tưởng là ai, nhàm chán”.
“Tôi thấy đây là anh Tôn nể mặt anh ta, nể chút tình thân của anh ta và Dĩnh Dĩnh, nếu là người bình thường, sao xứng để chúng ta đợi chứ?”
“Đúng vậy, không biết lượng sức”.
Người xung quanh đều tỏ vẻ khinh thường.
Tôn Minh Hưng và Chu Dĩnh nhìn nhau cười, vô cùng hài lòng, anh ta cố ý tổ chức sớm hơn một tiếng mà không thông báo với Sở Phàm là để mấy con cháu nhà giàu này khó chịu với anh, bây giờ xem ra Sở Phàm còn chưa đến đã khiến mọi người tức giận, mục đích của anh ta đã thành công được một nửa rồi.
‘Sở Phàm à Sở Phàm, hôm nay để xem ông đây trừng trị anh thế nào!’, Tôn Minh Hưng thầm cười gằn, tiếp tục trò chuyện với người xung quanh.
Mười phút sau, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đi tới phòng bao.
Vân Mộc Thanh nhìn thấy trong phòng đầy người thì hơi sửng sốt: “Không phải mười một giờ mới bắt đầu ư, sao bây giờ mới mười giờ rưỡi đã đông thế này rồi?”
Sở Phàm đảo mắt nhìn một vòng, hiểu ngay tính toán của Tôn Minh Hưng, cười khinh thường, cũng lười vạch trần anh ta.
Tôn Minh Hưng lập tức nhiệt tình tiến lên nghênh đón: “Ha ha, cuối cùng người cũng đến rồi, nào nào, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Sở Phàm trẻ tuổi tài ba mà tôi vừa nói đấy!”
Hai người bọn họ vừa bước vào, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, ai cũng quan sát Sở Phàm.
Sau đó, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường và thất vọng.
Vẻ ngoài bình thường.
Ăn mặc bình thường.
Không có chút khí chất nào, hoàn toàn chỉ là một người bình thường.
“Ấy? Quý cô xinh đẹp này là…”, Tôn Minh Hưng nhìn sang Vân Mộc Thanh ở bên cạnh Sở Phàm, sau đó lập tức đứng hình, ngạc nhiên há hốc miệng.
Những người đang có mặt đều đưa mắt nhìn về phía Vân Mộc Thanh, ai cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Cô gái này thật xinh đẹp!
Hôm nay Vân Mộc Thanh cố ý mặc váy dạ hội Sở Phàm mua cho mình lúc đến thung lũng Vui Vẻ, váy đuôi cá màu bạch kim ôm lấy dáng người hoàn mỹ xinh đẹp, làn váy trang nhã tự nhiên buông xuống, đôi chân trắng nõn mang giày cao gót như ẩn như hiện…
Mái tóc đen dài đến vai xoã xuống như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trang điểm nhạt như hoa sen chớm nở, thanh nhã mà cao quý, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng là một người phụ nữ hoàn mỹ đến không thể xoi mói, tựa như tiên nữ giáng trần vậy!
Trông tựa như tứ đại mỹ nữ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thời cổ đại vậy.
Trong nháy mắt, tất cả đàn ông trong phòng bao đều mở to mắt, còn mấy người phụ nữ thì bị giành hết sự chú ý, đều tỏ vẻ ghen tị bất mãn.
Sở Phàm cười nhẹ nhàng ôm lấy eo Vân Mộc Thanh, đáp lời: “Bạn gái tôi”.
“Cái gì, bạn… bạn gái anh á?!”, Tôn Minh Hưng và mấy cậu chủ nhà giàu đều trợn mắt há mồm, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt ghen tị và hâm mộ, hận ngứa cả răng.
Sao tên này có thể xứng với người phụ nữ đẹp như thần tiên thế này được chứ?
Chu Dĩnh cũng hơi ngạc nhiên, cô ta nhìn Sở Phàm: “Anh… Anh có bạn gái rồi sao?”
Cô ta nhìn Vân Mộc Thanh tao nhã xinh đẹp, vượt xa mình không biết bao nhiêu lần trước mặt, trong lòng chợt có hơi ghen tị, khó chịu như mất đi thứ gì đó vậy.
Sở Phàm gật nhẹ đầu với Chu Dĩnh, không nói thêm gì nữa, nắm tay Vân Mộc Thanh tìm một chỗ ngồi xuống.
“Chào mọi người, tôi tên Vân Mộc Thanh, là bạn gái của Sở Phàm, lần đầu gặp mặt, mong được mọi người quan tâm nhiều”, Vân Mộc Thanh cũng rất cho Sở Phàm mặt mũi, hào phóng nở nụ cười khéo léo gật đầu.
Mặc dù trong lòng cô đã tập luyện rất nhiều lần rồi, nhưng khi nói ra hai chữ “bạn gái” vẫn không khỏi đỏ mặt, trông càng xinh đẹp tuyệt trần hơn.
Người đẹp chính miệng thừa nhận, nhưng người xung quanh vẫn vô cùng đau đớn, rất khó chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Được, nếu đã đến rồi thì ngồi xuống đi, tôi giới thiệu với anh một chút”.
Tuy Tôn Minh Hưng rất ghen tị vì Sở Phàm may mắn đến thế, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến toàn cục, anh ta vẫn có cách khiến Sở Phàm mất mặt, khiến anh bị sỉ nhục.
“Đây là Phó tổng giám đốc Tôn của Tài chính Hồng Lợi”.
“Đây là Tổ trưởng Lưu của bộ phận nhân sự…”
“Đây là cô Chúc, cô chủ của tập đoàn Cẩm Tú…”
Tôn Minh Hưng đắc ý giới thiệu với Sở Phàm, nói ra quan hệ của mình, nhân cơ hội khoe khoang trước mặt Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
Sở Phàm đã biết suy nghĩ này của anh ta từ lâu, chỉ hờ hững gật đầu cho có lệ, khiến mấy cậu chủ cô chủ nhà giàu kiêu căng ngạo mạn kia khinh thường hừ lạnh, ấn tượng với Sở Phàm càng xấu hơn.
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ đeo kính gọng vàng ôm một cô gái trong sáng xinh đẹp bước vào phòng bao, xem ra là mới vừa cua được, đang rất đắc ý.
“Sở Phàm, đây là một nhân vật rất quan trọng, bình thường anh không thể nào tiếp xúc được đâu, có biết không”, mắt Tôn Minh Hưng sáng lên, đắc ý đi qua, lên tiếng giới thiệu:
“Đây là con trai của chủ tịch ngân hàng Nông Nghiệp, nhân tài của ngành tài chính, anh Từ, Từ Minh!”
Sở Phàm cười châm chọc, thế giới này thật nhỏ!
Đây chẳng phải là Từ Minh quấy rối Hestia trong quán cà phê lúc chiều, sau đó bị mình ném ra bốn mươi triệu vả mặt sao?
“Ha, cậu Tôn, sao rồi, vị khách cậu mời đã tới chưa, để tôi xem anh ta có lai lịch gì mà làm kiêu thế?”, Từ Minh ôm mỹ nữ bên cạnh cười to nói.
Trước đó anh ta ngồi đợi trong phòng bao thấy nhàm chán bèn đi ra ngoài cua gái, vừa mới trở về, vô cùng trùng hợp không có mặt lúc Sở Phàm đi vào.
Sở Phàm cười nhạt duỗi tay ra: “Anh Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Từ Minh sửng sốt, cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện khuôn mặt anh tuấn của Sở Phàm…
“Ôi mẹ ơi!”
Từ Minh la lên như vừa gặp quỷ, hai chân nhũn ra ngã phịch xuống đất.
Nụ cười trên mặt Tôn Minh Hưng cứng đờ lại, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Người xung quanh cũng đều im lặng trợn mắt há mồm…
Từ Minh bị Sở Phàm này làm sợ đến đến té ngã luôn rồi?