Chương 45: Con gái, chọn thoải mái
Trong ấn tượng của Sở Phàm, tính cách Đan Đan sáng sủa hoạt bát, tinh ranh nhanh nhẹn, là một cô nhóc vui vẻ.
Dù có chuyện gì không vui, khóc lóc một hồi chưa đến năm phút lại bắt đầu nhảy nhót.
Nhưng trước giờ anh chưa từng thấy cô nhóc đau lòng khó chịu như thế, như đã mất đi linh hồn vậy.
Sở Phàm vội vàng đuổi theo, anh nở nụ cười như ánh mặt trời hỏi:
“Đan Đan, sao hôm nay lại không vui thế? Có phải vì mẹ không đến đón nên con không vui không?”
“Hay là trong người không khoẻ? Bị cô giáo mắng? Hay là bạn nhỏ khác ức hiếp con? Nói với bố đi, bố ra mặt cho con”.
Đan Đan vẫn ủ rũ cúi đầu, sau đó lắc đầu một cái.
Nhưng nghe thấy câu cuối cùng của Sở Phàm, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt con gấu nhỏ cũ rách kia, bẹp miệng, đôi mắt to đen láy lập tức dâng lên hơi nước tựa như sắp bật khóc.
“Bố, Đan Đan không sao hết, chúng ta về nhà thôi”.
Nhưng cô bé vẫn nhịn xuống, chỉ gọi Sở Phàm một tiếng non nớt rồi tự đeo ba lô đi xa.
Đây là có người ăn hiếp con bé sao?
Sở Phàm nhìn thấy hết vẻ mặt của Đan Đan, nhanh chóng hiểu ra, trong lòng anh trở nên đau đớn, lửa giận cũng dần xuất hiện.
Con gái là mạng của anh, cũng là hy vọng và toàn bộ động lực sống của anh.
Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai ức hiếp con gái được.
“Chị Đan Đan, đợi em, đợi em với…”
Đúng lúc này, một bé trai mặc đồ hiệu, kháu khỉnh bụ bẫm đuổi theo từ đằng sau, vừa đuổi theo vừa la lên, nghe thấy tiếng kêu của bạn học, Đan Đan lại càng bước nhanh hơn, chạy nhanh hơn.
Sở Phàm đang vô cùng giận dữ, nhìn thấy tình huống này bèn giơ tay kéo bé trai lại: “Nhóc con, có phải cháu ăn hiếp con gái chú, khiến con bé không vui không hả?”
“Chú buông cháu ra, chú nói bậy, cháu là bạn tốt nhất của chị Đan Đan, sao có thể ức hiếp chị ấy được, là vì Liễu Du Du đó ạ…”
Bé trai tức giận giãy dụa trong không trung, cậu bé ngạc nhiên nhìn Sở Phàm: “Chú là bố của chị Đan Đan sao? Chú, cháu là Tiểu Hổ đây ạ, chị Đan Đan không nhắc đến cháu với chú ư?”
“…”
Lúc này mặt Sở Phàm chứa đầy vạch đen, thằng nhóc này là thằng nhóc chết tiệt Tiểu Hổ đã dạy cho con gái mình mấy suy nghĩ tào lao kia à?
Sở Phàm cố nén kích động muốn tét mông thằng nhóc này nở hoa, buông cậu bé xuống, đưa cho cậu bé một hộp macaron, nói:
“Tiểu Hổ à, thật ngại quá, chú hiểu lầm cháu rồi, mời cháu ăn bánh ngọt nhé. Cháu có thể nói cho chú nghe vì sao Đan Đan lại buồn không, Liễu Du Du kia là ai thế?”
“Như vậy sao được? Đó là bí mật giữa cháu và chị Đan Đan mà”, Tiểu Hộ cực kỳ có nghĩa khí, quay đầu hừ một tiếng: “Sao cháu có thể chỉ vì một hộp bánh ngọt mà bán đứng tình bạn của chúng cháu được!”
Sở Phàm lười nói nhảm với cậu bé, trực tiếp xắn tay áo lên làm ra tư thế muốn đánh người…
“Cháu nói, cháu nói, chú đừng đánh cháu…”
Nghe chị Đan Đan nói bố chị ấy có thể một quyền đánh bay ô tô, tay nhỏ chân nhỏ như mình sao mà chịu được…
Tiểu Hổ sợ hãi che khuôn mặt nhỏ nhắn lắp bắp, lúc này mới chịu nói ra mọi chuyện.
Thì ra hôm nay nhà trẻ của Đan Đan tổ chức một hoạt động ngoại khoá tên là “tớ và bạn tốt nhất của tớ”, để các bạn nhỏ mang theo món đồ chơi mình thích nhất, kể lại những chuyện thú vị với người “bạn tốt” này.
Đây vốn là một hoạt động rất ấm áp, kết quả vì Đan Đan mang theo một con gấu nhỏ cũ rách, khiến cô bé bị các bạn nhỏ khác chê cười, con nhóc tên Liễu Du Du còn nói thẳng cô bé là đứa con hoang không ai thương, lớn đến thế rồi mà một món đồ chơi đàng hoàng cũng không có.
Mấy bạn nhỏ khác cũng hùa theo, khiến Đan Đan bị cười nhạo cả buổi chiều, triệt để tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của cô bé.
“Chú, chị Đan Đan ghét nhất bị người ta mắng là con hoang, hôm nay chị ấy cố gắng cãi lại mấy người Liễu Du Du, nói mình có bố, có người thương, nhưng bọn họ vẫn không tin, cười nhạo chị ấy. Cuối cùng chị Đan Đan còn khóc luôn…”
Tiểu Hổ trông mong nhìn Sở Phàm, rất đồng cảm nói: “Hơn nữa… Hơn nữa thật sự rất lâu rồi chị Đan Đan không mua đồ chơi mới, chị Đan Đan thật đáng thương”.
“Con gấu nhỏ này là món đồ chơi duy nhất chị ấy có thể lấy ra”.
Sở Phàm cực kỳ đau đớn, tâm trạng phức tạp, tràn đấy áy náy và chua xót.
Một đám nhóc chưa trưởng thành, nói chuyện không kiêng dè, thật ra anh cũng không để tâm.
Anh chỉ thương con gái mình, cũng áy náy vì năm năm nay mình chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người bố, không ở bên cạnh làm bạn với cô bé, chăm sóc cô bé.
Dù bây giờ anh đã ở bên cạnh con gái được mấy hôm, nhưng vẫn chưa từng chủ động mua một món đồ chơi, một món quà cho Đan Đan.
“Là tại mình qua quýt lơ là, khiến con bé chịu thiệt thòi”, Sở Phàm thầm thở dài một tiếng.
“Chú, đây là Transformers bố cháu mang về từ nước ngoài, chú có thể đưa cho chị Đan Đan giúp cháu không, cứ nói là chú mua cho chị ấy, như vậy chị ấy sẽ không đau lòng nữa”.
Lúc này, Tiểu Hổ lấy ra một món đồ chơi mới tinh từ trong túi, trên khuôn mặt ngây thơ đầy vẻ không nỡ, nhưng vẫn cắn răng đưa cho Sở Phàm.
“Tiểu Hổ, cảm ơn cháu, cháu là một đứa trẻ tốt bụng”.
Sở Phàm cảm ơn vỗ bả vai Tiểu Hổ: “Nhưng chú không cần món đồ chơi này đâu, hơn nữa hôm khác chú sẽ mời cháu đi ăn một bữa ngon nhé”.
Sở Phàm nói xong thì bước nhanh đuổi theo Đan Đan.
Anh quyết tâm rồi, cho dù là món đồ chơi gì cũng phải cho con gái thứ tốt nhất.
“Đan Đan, bố biết vì sao con buồn rồi, bây giờ bố sẽ dẫn con đi mua đồ chơi, mua món đồ chơi tốt nhất, xinh đẹp nhất”, Sở Phàm ngồi xổm xuống, tràn đầy cưng chiều sờ đầu cô nhóc.
“Thật sao ạ?”
Trong đôi mắt to của Đan Đan lập tức hiện lên ánh sáng vui vẻ, nhưng nhanh chóng nhạt dần, cô bé mềm mại nói: “Vẫn thôi đi ạ, mấy món đồ chơi đó rất đắt tiền, Đan Đan không thích…”
“Các bạn nhỏ đều nói nhà chúng ta không mua nổi”.
Sở Phàm lập tức cảm thấy vô cùng chua xót, giây tiếp theo, anh trực tiếp ôm lấy con gái bước đi.
“Đi với bố!”
…
“Dream World Kennedy” toạ lạc tại trung tâm thành phố Giang Lăng, là một nơi tập trung mười mấy hình thức giải trí bao gồm thành phố đồ chơi, khu vui chơi, trò chơi điện tử vân vân, một nơi vui chơi thiếu nhi cỡ lớn, có diện tích hơn ba nghìn mét vuông, trên dưới năm tầng, tiền vốn hơn hai trăm triệu.
Cũng là khu vui chơi thiếu nhi cao cấp nhất, toàn diện nhất, chi phí cao nhất ở thành phố Giang Lăng, rất nhiều bạn nhỏ lấy việc có thể chơi đùa vui vẻ ở Kennedy một lần, mua một món đồ chơi là mục tiêu cuối cùng.
Nhưng chi phí động một tý là năm con số khiến rất nhiều bố mẹ đều chùn bước, còn những đứa bé xuất thân cao quý, ngậm thìa vàng sinh ra lại có thể dễ dàng hưởng thụ được phục vụ vip cao cấp nhất.
Ai cũng nói người người bình đẳng, nhưng sự thật thì từ khi sinh ra, con người đã bị chia thành ba bảy loại rồi.
Đây chẳng phải là một sự châm chọc sao.
Bước vào nơi này, Đan Đan khó tin há to miệng, cô bé hơi tự ti trốn sau lưng Sở Phàm, nhỏ giọng nói: “Bố, nơi này… nơi này rất đắt tiền, chúng ta mau rời đi thì hơn…”
“Con gái ngoan cứ yên tâm”.
Sở Phàm ôm lấy con gái ở sau lưng, cười cưng chiều nói: “Con muốn cái gì cứ chọn thoải mái”.