Chương 174: Thần y Sở
Phó Thiên Ân, Giáo sư Dương nhanh chóng xuống xe, dẫn theo một đám người đông đúc đi tới cửa câu lạc bộ.
Đám người này ít nhất cũng có mười mấy người, đa số là mấy ông lão bà lão tóc bạc phơ, đi đường mạnh mẽ vang dội, khí thế bất phàm.
Mấy bạn học ở đây đều sáng mắt lên, kích động đứng dậy nghênh đón.
Những người này đều là tiền bối trong giới y học, ít nhất cũng là viện trưởng của bệnh viện tuyến ba, thậm chí còn có những tiền bối già công thành danh toại, đều là những người vai vế ông cha của bọn họ.
Ngô Mạnh và Viên Lan là kích động nhất, đã sắp vui đến phát khóc.
Một vãn bối trong giới y học như anh ta lại dẫn đến nhiều người nổi tiếng trong giới y học tự mình đến nơi tìm anh ta như vậy.
Việc này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ anh ta tiền đồ vô lượng, trụ cột của y học trong tương lai!
Ngô Mạnh biến ba bước thành hai, vội vàng chạy tới nghênh đón, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, thành khẩn nói:
“Thầy, các vị tiền bối, cảm ơn sự tin tưởng và coi trọng của các vị với em, Ngô Mạnh em nhất định sẽ không phụ với sự phó thác của các vị, nhất định sẽ gánh vác giới y học Giang Bắc, kính dâng tâm huyết cả đời vì y học, em…”
Giọng nói vang lên, đám người Phó Thiên Ân lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái, tựa như anh ta là không khí vậy, lướt ngang qua anh ta, thậm chí có vài người còn mất kiên nhẫn đẩy anh ta qua một bên, chê anh ta cản đường…
Giây tiếp theo, dưới sự trợn mắt há mồm của Ngô Mạnh, bọn họ chạy đến một góc trong phòng bao, tươi cười với Sở Phàm đang nhàn nhã uống rượu, vô cùng nhiệt tình:
“Cậu Sở, ha ha, thì ra cậu ở đây, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi”.
“Cậu Sở, rất hân hạnh vì có thể làm quen cậu, tôi xin tự giới thiệu, tôi là viện trưởng của học viện Y Giang Bắc, tôi…”
“Này ông Lý, ông có biết thứ tự trước sau không vậy, cậu Sở, tôi đại diện cho học viện Y Hoa Hải, chân thành mời cậu đi tham quan khảo sát…”
Mấy tiền bối y học đức cao vọng trọng đứng trong phòng bao, đỏ mặt, cứng cổ không có phong độ tranh cãi với nhau, ồn ào như một cái chợ vậy.
Những người đang có mặt đều choáng váng như thấy quỷ.
Ngô Mạnh và Viên Lan cũng hoàn toàn mơ hồ, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, mấy nhân vật lớn của giới y học này coi Ngô Mạnh như không khí, lại hỏi han ân cần với tên thần côn Đông y Sở Phàm kia, xảy ra chuyện gì thế.
Chỉ có Đường Miên Miên cười khẽ, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch.
Sở Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ này càng ngày càng xấu xa rồi.
“Ngồi xuống hết đi, từ từ nói chuyện”, anh khoác tay, mấy nhân vật lớn lập tức ngoan ngoãn ngồi một bên, ra vẻ lắng nghe dạy bảo.
Tất cả những người xung quanh đều ngơ ngác, rốt cuộc Sở Phàm này đổ thuốc mê gì cho mấy nhân vật lớn này thế…
“Thầy, có phải… có phải mọi người bị lừa không, tên này chỉ là một tên thần côn lừa đảo thôi mà, thầy tuyệt đối đừng để mắc mưu”, Ngô Mạnh kéo Giáo sư Dương ra, vừa mơ hồ vừa lo lắng.
Giáo sư Dương đang lo lắng không thể nói chuyện với Sở Phàm, lập tức mất kiên nhẫn liếc Ngô Mạnh một cái: “Sao trò còn ở đây? Không thấy tôi đang bận chính sự sao, đi đi đi, đi kiếm chỗ nào mát mẻ đi”.
Ngô Mạnh: “…”
Anh ta hoàn toàn sụp đổ rồi, một đám nhân vật lớn của giới y học vây quanh tên lừa đảo Sở Phàm liên tục lấy lòng, cái này gọi là chính sự à? Đầu óc mấy ông già này bị sao thế.
“Ông Dương, tức giận như vậy làm gì, cư xử với tiểu bối phải có chút kiên nhẫn”, lúc này, Phó Thiên Ân cười ha hả tiến lên, ông ấy vỗ lên bả vai Ngô Mạnh: “Cậu là học trò của ông Dương đúng không, đúng lúc chỗ chúng tôi còn thiếu một người bưng trà rót nước, cậu ở lại đây đi”.
“Bảo chúng em bưng trà rót nước á?”, Viên Lan hét lên một tiếng, tức giận đến mức sắp hộc máu.
Cô ta là muốn biểu hiện trước mặt mấy tiền bối này, để được người ta tôn trọng, chứ không phải làm tôi tớ bưng trà rót nước cho bọn họ.
Chênh lệch thế này thật quá lớn rồi!
Như thế thật sự sẽ khiến người khác cười cợt bọn họ cho xem.
“Sao, cô không muốn à, không muốn thì cút đi, đừng có ở đây vướng tay vướng chân”, Giáo sư Dương nhíu mày, mất kiên nhẫn vẫy tay.
“Không, không, em đồng ý, em đồng ý”.
Ngô Mạnh lập tức chạy đến, chủ động cầm ấm trà lên, tuy thực tế và ảo tưởng chênh lệch nhau rất lớn, nhưng dù sao cũng đã tiếp xúc được với những tiền bối như Phó Thiên Ân rồi.
Những tiền bối y học này đều là hoá thạch sống, là báu vật vô giá, bọn họ vô cùng tài giỏi, tuỳ ý nói một câu đã đủ để người ta tiền đồ vô lượng rồi.
Có thể hầu hạ bọn họ chính là vinh dự, người bình thường cũng không có cơ hội này đâu.
Ngô Mạnh vội vàng pha một ấm trà hoa lài, sau đó nhìn một vòng, ân cần rót cho Phó Thiên Ân có vai vế cao nhất, đức cao vọng trọng một ly trước.
Phó Thiên Ân nhíu mày, bầu không khí trong phòng bao thoáng chốc trở nên gượng gạo, mười mấy ánh mắt nhìn về phía Ngô Mạnh với vẻ không hài lòng, khiến Ngô Mạnh sợ hết hồn, mình làm sai chỗ nào rồi sao?
“Trong đầu trò chứa cái gì vậy, có hiểu tôn ti trật tự không?”, Giáo sư Dương lớn tiếng răn dạy, khiến Ngô Mạnh sợ tới mức liên tục đổ mồ hôi lạnh.
“Xin, xin lỗi thầy, em kính lại lần nữa”.
Ngô Mạnh vô cùng hối hận, Giáo sư Dương là ân sư dạy dỗ mình, từ xưa thầy như cha, sao mình lại không kính trà cho thầy trước chứ?
Anh ta vội vàng rót cho Giáo sư Dương một tách trà, cười lấy lòng, lần này chắc không sai rồi chứ…
Nhưng giây tiếp theo, Giáo sư Dương lại tức giận vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào anh ta tức giận quát:
“Thứ không có mắt, óc trò là óc heo à?”
Ông ta nhìn Sở Phàm, thở hổn hển nói: “Không nhìn thấy thần y Sở đang ngồi ở đây à, tôi thì là cái gì mà trò kính trà cho tôi trước”.
Mấy nhân vật lớn trong giới y học xung quanh cũng đều tỏ vẻ khinh thường chán ghét, thái độ như “đứa nhỏ này hỏng rồi”.
“Thần… Thần y Sở…”
Ngô Mạnh giật mình kêu lên một tiếng, vô cùng khiếp sợ nhìn Sở Phàm trước mặt, ngạc nhiên suýt rớt cằm.
Mấy bạn học xung quanh cũng vô cùng khó tin, mắt trợn to như trứng chim, đều nhìn về phía Sở Phàm khiêm tốn uống trà trong góc.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì lại để nhiều nhân vật lớn như thế gọi là “thần y” chứ?
Ngô Mạnh đột nhiên nhớ ra khi nãy trong điện thoại Giáo sư Dương vẫn luôn nói “tiểu thần y” gì đó, chẳng lẽ là nói Sở Phàm này?
Thì ra mấy nhân vật lớn như Phó Thiên Ân đều đến vì Sở Phàm, không hề liên quan với anh ta?
Sau khi biết được kết luận này, trái tim Ngô Mạnh trực tiếp vỡ nát, suýt chút đặt mông ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.
“Ông Phó, Giáo sư Dương, anh ta… anh ta chỉ là một thần côn Đông Y, chỉ là một tên lừa đảo thôi mà, có tư cách gì xưng là thần y chứ”, Viên Lan cắn răng, không cam lòng quát to.
“Cậu ta là thần côn lừa đảo? Vậy mấy ông già chúng tôi chính là một đám vô dụng!”
Giáo sư Dương lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nhìn mọi người nói: “Cậu Sở này chính là người một châm trị u nang phổi của ông Đường, người kế thừa phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương, thần y thiên tài thời bấy giờ!”
“Buổi giao lưu y học lần này là mở vì cậu ấy, cô lại nói cậu ấy là kẻ lừa đảo á?”
Cái gì?
Nghe thấy câu này, cả phòng đều ngạc nhiên xôn xao, ai cũng trợn mắt há mồm nhìn về phía Sở Phàm, hối hận không thôi…
Không ngờ chàng trai trẻ chẳng ra làm sao này lại là nhân vật chính của buổi giao lưu y học lần này, thần y thiên tài dùng phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương, chuyện này thật sự quá khôi hài.
“Viên Lan, tôi từng nhắc nhở cô rồi, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, làm việc gì cũng đừng nghĩ nó quá mức tốt đẹp”.
Đường Miên Miên đứng dậy, hờ hững nhìn thoáng qua Viên Lan và mấy bạn học, nói: “Còn có một câu khác tặng cho mọi người… Người sống ở đời, đừng quá có mắt không tròng”.
Ngô Mạnh và Viên Lan xụi lơ ngã dưới đất, đã không nói nên lời nữa, nhớ lại những lời khi nãy bọn họ đắc ý huênh hoang đều như biến thành những cái tát vang dội tát mạnh lên mặt bọn họ.
“Bỏ đi, Miên Miên, chúng ta đi thôi”.
Sở Phàm hờ hững nói một câu, theo tính cách của anh đương nhiên sẽ không so đo với mấy người Ngô Mạnh.
Đường Miên Miên lạnh lùng hừ một tiếng, khoác tay Sở Phàm rời đi.
Mấy người Ngô Mạnh lập tức vô cùng xấu hổ, hối hận không thôi…
Bọn họ vốn có thể thông qua Đường Miên Miên làm quen với thần y thiên tài là Sở Phàm trong buổi họp mặt lần này, cho dù là trình độ y học hay tài nguyên quan hệ đều sẽ tăng mạnh.
Nhưng tiếc là bọn họ đều vì bị che mờ mắt, có mắt không tròng mà bỏ lỡ!
Người đàn ông vẫn luôn cư xử khiêm tốn, trông rất bình thường kia, ai mà ngờ lại là rồng thật trên trời chứ?