Chương 288: Cậu không có tư cách đi vào
“Anh ba, chị dâu, hai người nói là Sở Phàm mời hai người đến đây ăn cơm sao?”
Vu Tình khoanh tay, vừa khinh thường vừa châm chọc: “Vậy mọi người có biết nhà hàng Hải Tân này là nhà hàng nằm trong top năm của Yên Kinh, không có của cải bạc triệu thì ngay cả tư cách đặt trước cũng không có không”.
“Cậu ta mời anh chị? Ha ha, đúng là buồn cười, anh chị xem xem trên người con trai anh chị có nổi một nghìn tệ không đã”.
Vu Tình cười không chút kiêng dè, Chu Tuyết và Hứa Phú Minh cũng cười châm chọc, mang thái độ hóng chuyện, Chu Đạt thì đen mặt lại, nhìn Sở Phàm với ánh mắt thất vọng và đau lòng.
Sắc mặt cả nhà Chu Long rất khó coi, Lưu Minh Hà thì tức giận nói: “Thím tư à, thím nói chuyện với cái giọng đó ở đây là có ý gì, chỉ cho phép nhà thím phát tài không cho phép Tiểu Phàm nhà chúng tôi có tiền đồ à? Thím coi thường ai vậy”.
“Có tiền đồ? Đúng thế, con trai chị rất có tiền đồ”.
Vu Tình nhường mày, châm chọc chỉ vào Sở Phàm, nói chuyện với giọng điệu khoa trương, chỉ mong tất cả mọi người trong quảng trường đều có thể nghe thấy:
“Người ta là chủ tịch của tập đoàn Phàm Vân, là anh Sở một tay che trời ở Giang Bắc, ngay cả đại gia có của cải chục tỷ như Lý Hải Đăng cũng phải nể mặt người ta ba phần, chúng tôi chỉ là mấy người làm ăn nhỏ, sao mà sánh bằng được”.
Hứa Phú Minh và Chu Tuyết cũng tỏ vẻ giễu cợt, đợi cả nhà Chu Long bị mất mặt, người đi ngang qua xung quanh cũng tỏ vẻ khinh thường, như đang xem một vở kịch vậy.
Nhưng cả nhà Chu Long lại không chột dạ hay xấu hổ chút nào, còn thản nhiên thừa nhận.
“Đúng vậy, anh của cháu xuất sắc như thế đó, mọi người ghen tị hả?”, Chu Dĩnh hừ khẽ một tiếng…
Thoáng chốc khiến mấy người Vu Tình đều giật mình…
Thì ra không chỉ mỗi Sở Phàm vô sỉ, mà cả nhà này đều mặt dày, không biết xấu hổ giống hệt nhau!
“Thật đúng là hiếm thấy!”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào hang”.
“Rắn chuột một ổ, cá mè một lứa!”
Hứa Phú Minh và Chu Tuyết tỏ vẻ châm chọc.
Chu Đạt lại nhìn Sở Phàm với vẻ thất vọng: “Tiểu Phàm, cháu thật sự khiến chú quá thất vọng, cháu nói dối lừa người khác ở bên ngoài thì thôi đi, sao ngay cả bố mẹ cháu mà cháu cũng lừa vậy? Bọn họ sống thành thật cả đời, cháu nhẫn tâm khiến bọn họ mất mặt, trở thành trò cười giống mình sao?”
Sắc mặt Chu Đạt vô cùng khó coi, tuy mấy hôm trước khi nhìn thấy Phó tổng giám đốc Cao Bân của tập đoàn Hải Đăng khom lưng cúi đầu với Sở Phàm, ông ấy thật sự rất khiếp sợ.
Nhưng sau khi trở về, ông ấy đã sử dụng quan hệ điều tra Sở Phàm rồi, phát hiện anh chỉ là một quân nhân xuất ngũ, dưới tên không có công ty sản nghiệp gì, càng không thể có liên quan đến tập đoàn Hải Đăng.
Chu Đạt suy nghĩ suốt cả đêm, cảm thấy chắc chắn là hôm đó mình uống nhiều, mờ mắt, xuất hiện ảo giác, cũng chỉ có lý do này là chấp nhận được thôi.
Sở Phàm vẫn ung dung đứng đó, cũng không định giải thích.
Chu Long nhíu mày, há miệng: “Chú tư, thật ra Tiểu Phàm…”
“Anh ba, không cần nói nữa, thật ra tất cả chuyện này đều là Tiểu Phàm lừa anh, mọi người đều bị nó lừa rồi, nó hoàn toàn không phải anh Sở, cũng không phải đại gia gì cả, nó chỉ là một lính xuất ngũ bình thường thôi!”
Chu Đạt duỗi tay ngắt lời, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thằng nhóc này càng ngày càng tệ, quá ham hư vinh, còn liên tục nói dối, ngay cả bố mẹ nuôi dưỡng dục mình cũng lừa”.
“Tạm thời đừng nói tới những chuyện này nữa, hôm nay rõ ràng là em gửi tin nhắn kêu mọi người đến nhà hàng Hải Tân ăn cơm, là em và Phú Minh mời để đón tiếp mọi người”.
“Nhưng đến miệng nó lại là nó trả tiền mời mọi người ăn cơm? Xem đi, chút chuyện nhỏ, chút hư vinh như thế mà nó cũng muốn giành, đứa nhỏ này thật sự hết thuốc chữa rồi!”
“Đây là tin nhắn em gửi lúc sáng, chứng cứ vô cùng xác thực”.
Chu Long nhìn thoáng qua tin nhắn của Chu Đạt, hơi ngơ ngác…
Đúng là quá trùng hợp…
Lý Hải Đăng mời bọn họ đến nhà hàng Hải Tân, đúng lúc Chu Đạt cũng đãi tiệc tiếp đón bọn họ ở đây, cùng thời gian, cùng địa điểm, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Chu Long bất đắc dĩ phất tay, giải thích cho Sở Phàm: “Chú tư, mọi người đã hiểu lầm Tiểu Phàm rồi, thật ra nó…”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì”.
Lúc này Vu Tình bước tới, chống nạnh, phách lối trách mắng một trận: “Nó nói chuyện điên khùng trên tiệc rượu của tôi, suýt chút khiến việc hợp tác của tôi và tập đoàn Hải Đăng bị thất bại”.
“Còn không biết xấu hổ nói mình quen Lý Hải Đăng? Giải quyết vấn đề hợp đồng giúp chúng tôi, phi, đó là công lao của cậu sao? Là công lao của Phú Minh chúng tôi thì có!”
Vu Tình nói tiếp: “Là Phú Minh của chúng tôi bàn việc hợp tác với sếp Lý, kiếm được lợi nhuận tám mươi triệu”.
“Là Phú Minh có mặt mũi để phó tổng giám đốc của Hải Đăng tự mình đến cửa giải thích, tiếp rượu nhận lỗi”.
“Cũng là Phú Minh của chúng tôi lo lắng chu toàn, làm cho công trình của chúng tôi lần này thu vào ít nhất năm tỷ, năm tỷ đó, các người có biết đó là khái niệm gì không?”
Hứa Phú Minh chỉnh lại vest, ôm lấy eo Chu Tuyết, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn Sở Phàm với ánh mắt khiêu khích: “Đúng vậy, đều là tôi làm đấy, anh có ý kiến gì không?”
Cả nhà Chu Long cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức, Chu Dĩnh tức giận đến mức phồng má, người thật sự có công bị cười nhạo trách mắng, không ai tin tưởng, tên mua danh chuộc tiếng lại được tâng bốc, chuyện gì đang diễn ra thế này.
Sở Phàm bình tĩnh đáp: “Tôi không có ý kiến gì hết, các người nghĩ sao là chuyện của các người, không liên quan đến tôi”.
Dứt lời, anh dẫn cả nhà xoay người rời đi, nhanh nhẹn dứt khoát.
“Nhìn đi, bị người ta vạch trần còn hùng hồn như thế, đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ”, Vu Tình châm chọc, khinh thường mắng chửi.
Người như thế cũng xứng tham gia tiệc gia tộc của nhà họ Chu bọn họ sao? Thật là mất mặt chết đi được.
“Cô, đừng tức giận với người như thế, không đáng đâu”, Hứa Phú Minh lập tức đi qua đỡ Vu Tình, trong lòng vô cùng vui vẻ và hả hê.
Còn chưa vào khách sạn đã đạp cho tên vô sỉ Sở Phàm này một cước, khiến mình nở mày nở mặt, thật sự đã vượt xa sự kỳ vọng của hắn ta rồi.
“Nghe nói hôm nay nhà hàng Hải Tân có tôm hùm tươi sống vận chuyển bằng đường hàng không từ châu Úc tới đây, cháu dẫn cô đi ăn nhé?”
“Phú Minh đúng là hiểu chuyện và tri kỷ nhất, cháu là con rể của nhà cô là phúc của cô”, Vu Tình cực kỳ hài lòng, cuối cùng sắc mặt cũng dễ chịu hơn.
Hứa Phú Minh cũng vô cùng đắc ý, hắn ta nghênh ngang đi đến trước cửa nhà hàng Hải Tân, còn cố ý đụng Sở Phàm một cái, ra hiệu cho anh cút xa ra, đừng có cản đường.
Nhưng hai bảo vệ của khách sạn lại chặn hắn ta lại, cất tiếng hỏi: “Xin chào, cho hỏi các anh là bạn của anh Sở sao?”
Hứa Phú Minh cau mày, mất kiên nhẫn xông vào trong: “Anh Sở anh Vương gì, tôi là Hứa Phú Minh, là hội viên Bạch Kim của nhà hàng Hải Tân các người, tránh ra cho tôi”.
Hai bảo vệ duỗi tay đẩy hắn ta ra ngoài: “Xin lỗi, hôm nay nhà hàng Hải Tân của chúng tôi được bao trọn rồi, chỉ tiếp đón bạn của anh Sở, anh không có tư cách đi vào”.
Hứa Phú Minh nghiêng ngả lảo đảo suýt ngã sấp xuống, mặt đỏ bừng lên, vô cùng tức giận!
Bị mấy bảo vệ chặn lại ngoài cửa trước ánh mắt của đám đông, nếu bị đồn ra ngoài, cậu Hứa là hắn ta còn mặt mũi gì nữa?
“Khốn kiếp, các người bị mù rồi sao mà dám ngăn cản tôi? Có biết tôi là ai không, kêu giám đốc của các người lăn ra đây!”