Chương 322: Chia nhau đồ đạc của nhà ông ta đi
Sau khi nói chuyện điện thoại với Chu Tuyết, Sở Phàm đã hiểu rõ toàn bộ vấn đề.
Chú tư của anh - Chu Đạt là một người chính trực và dũng cảm, sau khi đến Yên Kinh, ông ấy thường giúp đỡ những người thân và bạn bè có hoàn cảnh khó khăn.
Người nghèo ở trong thành phố, người thân giàu có ở trên núi, lâu dần, càng có nhiều người đến tìm Chu Đạt, ông ấy không từ chối bất kỳ một ai, chỉ cần là người từng quen biết, ông ấy đều sẵn sàng đứng ra giúp đỡ về mặt tài chính.
Nhưng lòng người khó đoán, thời gian lâu dần, khiến cho lương tâm của một số người cũng bị rạn nứt.
Nhận lời giúp đỡ hết năm này qua năm khác, lòng tốt của ông ấy đối với mọi người đã trở thành lẽ đương nhiên, và thay vào đó, họ coi sự cứu giúp của ông ấy là việc ông ấy nên làm, bọn họ trở thành con quỷ hút máu người, không ngừng đến nhà ông ấy đòi tiền.
Chu Đạt là người trọng tình nghĩa, chỉ có thể cắn răng cắn lợi đưa tiền cho bọn họ.
Nhưng trước đó, Sở Phàm đã làm loạn bữa tiệc của nhà họ Chu, khiến cho nhà họ Chu bị đả kích mạnh, một số đối tác đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Chu vì sợ bị liên lụy, vì vậy việc kinh doanh của Chu Đạt cũng bị ảnh hưởng, ông ấy đang trên bờ vực phá sản. Căn bản không còn tiền để đưa cho lũ quỷ hút máu người này.
Thế là đám người này tức giận, bọn họ mắng Chu Đạt là ‘vô lương tâm’, ‘quên cội nguồn’, ‘sống không tình nghĩa’, thím tư Vu Tình cãi nhau qua lại với bọn họ vài câu, kết quả là đám người này xông thẳng đến nhà Chu Đạt.
Bọn họ tuyên bố rằng bọn họ sẽ không rời đi nếu như không lấy được tiền, bọn họ sẽ ăn chực uống chực trong nhà của Chu Đạt, lấy hết tất cả đồ đạc trong nhà Chu Đạt đi để ‘trả nợ’ cho bọn họ.
Chu Tuyết vô cùng sợ hãi và bất lực, vì vậy mới gọi điện cho Sở Phàm để nhờ giúp đỡ.
“Lòng tham vô đáy của con người thật đáng sợ”.
Sở Phàm cười khẩy.
Chẳng bao lâu đã đến nhà của Chu Đạt.
Sở Phàm đang đứng trong sân, thấy có rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách, bọn họ đều ở độ tuổi bốn mươi hoặc năm mươi, còn mang theo con đến, bọn họ đang tranh cãi chuyện gì đó với Chu Đạt.
“Cậu Sở, cậu đến rồi”.
Chu Tuyết và Vu Tình vội vàng chạy ra đón tiếp, hơi mất tự nhiên.
Nghĩ đến cấp bậc bốn sao trên vai Sở Phàm ở bữa tiệc hôm đó, còn có tư thế oai phong lẫm liệt của anh, Vu Tình hơi kinh hãi, lập tức thay đổi cách xưng hô.
“Thím tư, thím cứ gọi cháu là Tiểu Phàm là được rồi”, Sở Phàm bình tĩnh nói.
Vu Tình thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hối hận và tự trách: “Tiểu Phàm, thật may vì cháu vẫn coi thím là bậc trưởng bối trong nhà, trước đây thím có mắt mà như mù, nên mới làm khó dễ cháu, coi thường cháu, bây giờ cháu không để bụng chuyện cũ, vẫn đến giúp gia đình chúng ta, thím tư thật sự cảm thấy mình xấu xa vô cùng”.
Bà ta làm tư thế chuẩn bị tự tát mình một cái.
Sở Phàm xua tay, lãnh đạm nói: “Thím tư, không cần nói những lời này nữa, để cháu vào xem chú thế nào rồi”.
Vu Tình vui mừng, hét lớn: “Tiểu Phàm, đừng làm chết người nhé”.
Vị này chính là vị tướng bốn sao, chiến thần đương đại.
Vào ngày đại tiệc của nhà họ Chu, cảnh tượng hàng trăm bính lính hộ tống anh, cảnh bão đạn khiến bà ta không thể nào quên.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đến phòng khách, vừa đến gần đã nghe thấy âm thanh láo nháo bên trong.
“Tiểu Đạt, làm người không thể quên cội nguồn của mình, năm đó cháu đỗ đại học, thím Lưu đã giết một con gà để chúc mừng cháu, bây giờ chỉ mượn cháu có một trăm nghìn, cháu lại bảo không có?”, một bà thím nói bằng giọng điệu chanh chua.
“Đúng vậy, mặc dù công ty của cháu sắp đóng cửa rồi, nhưng chắc chắn vẫn còn chút tiền tích góp mà đúng không, mấy trăm nghìn chẳng phải chỉ là số tiền cỏn con với cháu sao? Mỗi tháng chúng ta chỉ đến lấy tiền một lần, như vậy có quá đáng không? Quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được”, ông lão chống nạng chỉ trích.
“Đạt Tử à, cháu trai lớn của cháu sắp lấy vợ rồi, mua nhà, mua xe còn tuần trăng mặt, tổ chức đám cưới, việc gì cũng đều cần tiền. Bất kể thế nào cháu cũng phải giúp đỡ”.
“Chú Đạt à, như vậy là như nào? Cháu và bạn gái đã lên kế hoạch đi du lịch Malaysia rồi, nhưng chú lại cắt mất khoản tiền hàng tháng của cháu, có ai như chú không, như vậy là chú đang chia cắt tình yêu của bọn cháu đấy”.
Đàn ông, phụ nữ, mỗi người một câu, toàn nói những lời trái với đạo đức con người khiến Sở Phàm cau mày, đến Vân Mộc Thanh là người ngoài sau khi nghe xong cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Trên đời này sao lại có những người không biết xấu hổ như vậy!
Chu Đạt trông có vẻ suy sụp, ông ấy bất lực nói:
“Mọi người, tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng bây giờ đang là thời kỳ khó khăn, mấy người có thể để thư thư cho tôi được không?”
“Công ty của tôi sắp phá sản rồi, hơn nữa tôi cũng cần phải nuôi vợ con, bây giờ tôi thực sự không thể đưa tiền hàng tháng cho mọi người được nữa rồi”.
Sau đó, ông ấy cúi đầu xuống, như thể mình đã làm sai việc gì đó vậy.
“Gì cơ? Cậu lại dám lấy tiền của chúng tôi để nuôi vợ con của mình!”, thím Lưu vô cùng tức giận, chỉ vào mặt Chu Đạt mắng chửi: “Đồ đê tiện, lương tâm của cậu bị chó tha rồi à?”
“Đạt Tử, không ngờ cậu lại là loại người như vậy, xem như ông ba đây nhìn nhầm cậu rồi, cậu thật sự đã quên cội nguồn của mình rồi!”
“Tôi không quan tâm, nếu như hôm nay không lấy được tiền thì bạn gái tôi sẽ chia tay tôi, chú Đạt à, tôi thấy trong nhà chú có nhiều đồ đáng giá phết, vậy thì chia cho mỗi người một ít đi”.
“Đúng vậy, chúng ta phân chia nhau đồ đạc trong nhà ông ta đi!”
Một đám dân làng khua tay múa chân, hùng hùng hổ hổ lao đến, giống như ngày xưa đánh úp nhà tên bạo chúa địa phương để đòi chia ruộng vậy, bọn chúng lao vào lấy một số bức tranh thư pháp có giá trị, đồ gỗ, đồ sứ, không để lại bất cứ thứ gì.
Chu Đạt hét lên khuyên can, giọng nói trở nên khản đặc, nhưng không một ai nghe lời ông ấy.
Bụp!
Sở Phảm không chịu nổi nữa, anh trực tiếp đạp mạnh cửa, lạnh lùng nói.
“Bỏ hết xuống cho tôi, tôi xem ai còn dám lấy!”
“Lấy đồ ở chỗ nào thì đặt về chỗ đó ngay, ai dám lấy đi một tờ giấy thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người thân”.
Hai mắt Sở Phàm sáng quắc như lưỡi dao, đập tay xuống chiếc bàn gỗ rắn chắc hơn một trăm mươi kg, ngay sau đó một tiếng rắc phát ra, chiếc bàn lập tức vỡ vụn, tách ra thành bốn, năm mảnh.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị dọa một phen hết hồn, nếu như bàn tay này tát vào mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ chết ngay tại chỗ?
Bọn họ vội vàng cất đồ quay về chỗ cũ.
“Tiểu Phàm?”
Chu Đạt khàn giọng hét lên một tiếng, nét mặt mệt mỏi mang theo sự cảm động.
“Chú tư”.
Sở Phàm bước lên trước, trầm giọng nói: “Chú yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho cháu xử lý”.
Chu Đạt gật đầu, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Lúc này, đám người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Sở Phàm, thì thầm bàn tán.
Đột nhiên, có người nhận ra Sở Phàm:
“Đây không phải con nuôi của nhà chú ba Chu Long sao, hình như tên là Sở Phàm thì phải”.
“Thằng nhóc này làm ăn phát đạt lắm, vài ngày trước tôi gặp Chu Long, thấy ông ấy mua một căn biệt thự to đùng ở ở Yên Kinh, nguy nga lộng lẫy, cái biệt thự đó cũng phải có giá hàng chục triệu đấy”.
“Đúng đúng, tôi cũng nghe Chu Long nói rồi, cậu nhóc này giỏi thật đấy, tuổi còn trẻ mà bản lĩnh phết”.
Chu Đạt cười khẩy, đám người này làm sao có thể hiểu được lai lịch thật sự của Sở Phàm đáng sợ như thế nào.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, chuyện ở bữa tiệc nhà họ Chu hôm đó, Dương Tuấn Huy đã ra lệnh phong tỏa tin tức, dù sao thông tin về thân phận tối cao của Sở Phàm nhất định phải được giữ bí mật tuyệt đối.
Tầm nhìn của đám người này rất nông cạn, bọn chúng chỉ nhìn thấy biệt thự và những thứ bề ngoài khác.
“Sở Phàm, có còn nhớ tôi không? Tôi là Ngô Trì ở cuối thôn này, chúng ta cùng nhau lớn lên”.
Người thanh niên đang đòi phá nhà Chu Đạt, nhìn Sở Phàm một lượt từ trên xống dưới, trong lời nói đầy ghen tị: “Nghe nói anh đi làm lính, không ngờ nhỉ, anh may mắn thật đấy! Được ở trong biệt thự, lại còn có cô bạn gái xinh đẹp như thế này”.
Hắn quét mắt một lượt qua người Vân Mộc Thanh, giống như vừa ăn một quả chanh chua, cảm giác ghen tị vô cùng.
Bằng tuổi nhau, tại sao thằng nhãi này lại hơn hắn nhiều như vậy?
Đột nhiên, hắn thay đổi ý nghĩ, cười nói: “Nếu như cậu đã có tiền như vậy, hay là cậu giúp chú tư trả nợ tiền hàng tháng cho chúng tôi đi?”