Chương 362: Cửu Thiên Tế không cứu được ông đâu
“Bịch bịch bịch!”
Hơn mười nghìn quân lính tạo thành bốn đội hình vuông, trực tiếp bao vây toàn bộ nhu nhà của nhà họ Tiêu.
Tốc độ nhanh chóng, dứt khoát, âm thanh chấn động, mặt đất dường như cũng rung chuyển theo.
Dương Tuấn Huy tiến lên phía trước, cung kính nói với Sở Phàm: “Báo cáo Long thủ, quân đoàn thứ hai của chiến khu Yên Kinh tập hợp, xin chờ chỉ thị”.
Sở Phàm đáp lễ, nhẹ giọng nói: “Tất cả nghe lệnh”.
“Vâng!”, Dương Tuấn Huy phất tay, hành động đơn giản dứt khoát, vẻ mặt đằng đằng khí khí.
“Tạch tạch tạch”.
Ngay sau đó, hàng loạt họng súng lạnh lùng nhắm vào người nhà họ Tiêu, ở phía sau, súng máy hạng nặng, hàng loạt tên lửa và các vũ khỉ hủy diệt đều được dựng lên.
Có vẻ như chỉ cần một mệnh lệnh được đưa ra, khu nhà họ Tiêu có thể bị san bằng bất cứ lúc nào, đến tro cũng không còn!
Khoảnh khắc này, khuôn mặt của Tiêu Vân Lung trở nên méo mó.
Tiêu Hùng và đám con cháu còn lại của gia đình họ Tiêu đều chết lặng, chân tay run lên bần bật, sợ đến mức muốn tè ra quần.
Những binh lính trong nhà họ Tiêu, những người tuyên bố đã trải qua cuộc huấn luyện tàn bạo và khốc liệt nhất cũng vứt bỏ vũ khí, giơ tay đầu hàng.
Hai nghìn người chống lại hàng nghìn người, hơn nữa đội quân này còn được trang bị vũ khí đầy đủ, nếu bọn chúng vẫn cố chấp thì rõ ràng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tiêu Vân Lung sững sờ, nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt như đang mơ.
Cổ họng ông ta run lên, ông ta im lặng hồi lâu, hồn như đã lìa khỏi xác.
“Tôi, thua rồi”.
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng, mình sống ẩn dật năm năm, tích lũy thực lực năm năm đã đủ để chống lại Sở Phàm rồi.
Ông ta cứ cho rằng, kế hoạch của ông ta rất toàn vẹn, không chút sơ hở.
Nhưng cho đến tận giờ phút này, cuối cùng ông ta cũng nhận ra mình đã sai rồi, sai một cách ngu xuẩn.
Người đàn ông đó vẫn là ngọn núi sừng sững mà ông ta chỉ có thể ngước nhìn, một chiến hào mà ông ta không thể vượt qua!
Quân Thần của Long Hồn, bất khả chiến bại!
Là vị tướng quân bốn sao trẻ nhất trong lịch sử ba trăm năm của Đông Hoa, là chiến thần bất khả chiến bại, quả là xứng với tên gọi.
“Tôi nói rồi, uống xong ly rượu này, tôi sẽ đích thân tiễn ông lên đường”.
Sở Phàm quét mắt về phía Tiêu Vân Lung, trong lòng hiện lên vẻ thất vọng: “Ông hà cớ gì phải làm như vậy, phản kháng trong vô vọng?”
Tiêu Vân Lung sắc mặt tái nhợt, nét mặt gớm ghiếc, ông ta gầm lên: “Anh, anh không thể giết tôi”.
“Tôi nói cho anh biết, tôi là phó thủ lĩnh của Hiệp hội võ thuật, tôi là người của Cửu Thiên Tế, sau lưng ông ấy là mười ngàn đệ tử của Hiệp hội võ thuật!”
“Từ lâu tôi đã không còn là người của quân Long Hồn các người nữa rồi, anh không có quyền ra tay với tôi, anh không có cái quyền đó”.
“Anh dám động vào tôi, không sợ người của Hiệp hội võ thuật đến tìm anh tính sổ sao? Anh không sợ kích động chiến tranh, máu chảy thành sông sao?”
Trong mắt đám người Dương Tuấn Huy ánh lên vẻ khinh thường, như thể bọn họ đang nhìn một tên ngốc.
Cho đến tận bây giờ, ông ta vẫn ôm chặt cái danh rách nát của ‘hiệp hội võ thuật’, còn nghĩ rằng nó thật sự có thể cứu mạng ông ta, thật nực cười làm sao.
“Ông cho rằng, con cáo già Ngụy Trung Hồ sẽ giữ được cái mạng này của ông sao?”, Sở Phàm ánh mắt châm chọc liếc nhìn ông ta, ôn nhu nói: “Ông có thể thử xem”.
Đôi mắt Tiêu Vân Lung sáng rực lên, như thể được nắm lấy tia hi vọng sống cuối cùng, ông ta vội vàng gọi điện thoại.
“Cửu Thiên Tế, cứu tôi”.
Tiêu Vân Lung thuật lại đơn giản toàn bộ mọi chuyện, nhưng ông ta không hề đề cập đến danh tính của Sở Phàm, ông ta chỉ nói rằng mình đã đắc tội với một sĩ quan quân đội nào đó nên bây giờ đang bị quân lính bao vây trong sân.
Không đến nửa phút sau, hai mắt Tiêu Vân Lung sáng rực, vô thức ngẩng đầu: “Cửu Thiên Tế muốn anh nghe điện thoại”.
Cả đám người nhà họ Tiêu cũng trợn tròn mắt, kích động vui mừng.
Trong mắt bọn họ, Cửu Thiên Tế là một vị thần, chỉ cần một câu nói của ông ta đã khiến cho nhà họ Tiêu chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, từ một gia đình nhỏ bé bình thường trở thành gia tộc hàng đầu Yên Kinh này!
Trong giang hồ còn lan truyền một câu nói ‘phía Bắc có Vương gia Sở, phía Nam có Cửu Thiên Tế’.
Có thể đặt ngang hàng so sánh vởi Vương gia Sở, điều đó cho thấy địa vị của Cửu Thiên Tế cao như thế nào.
Sở Phàm im lặng, nhận lấy điện thoại.
Ngay sau đó, giọng nói u ám của một người đàn ông vang lên:
“Tao là Ngụy Trung Hồ, tao không quan tâm là mày là người từ đâu đến hay ai là người chống lưng cho mày, mày chỉ cần nhớ kỹ, mày không động vào nhà họ Tiêu được đâu, càng không có tư cách động vào, tao cho mày hai lựa chọn”.
“Thứ nhất, mày lập tức bảo người của mày cút ra ngoài, xóa bỏ ân oán với nhà họ Tiêu, tao sẽ bỏ qua cho mày”.
Thứ hai, tao sẽ mời Thái tử Hứa cầm bảo kiếm Thượng Phương đích thân tới Yên Kinh một chuyến, chặt đầu mày xuống”.
Hai mắt Tiêu Vân Lung sáng rực lên, trong lòng không khỏi khâm phục sự bá đạo của Cửu Thiên Tế, cảm tạ ân đức, đây mới gọi là nhân vật lớn chứ!
Khóe miệng Sở Phàm khẽ nhếch lên, anh nâng chén trà lên, lạnh nhạt nói: “Đồ chó già, mấy năm không gặp, gan của ông càng ngày càng lớn ấy nhỉ”.
“Choang!”, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ, một giọng nói trầm thấp và bối rối vang lên: “Là anh sao? Anh quay về rồi?”
“Tôi cũng cho ông hai lựa chọn”, Sở Phàm không dài dòng, trực tiếp nói:
“Thứ nhất, ông cụp cái đuôi chó của mình lại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tôi”.
“Thứ hai, tôi quay về Tây Dã, triệu hồi ba nghìn quân Tây Dã, tiêu diệt cái Hiệp hội võ thuật đó của ông”.
“Lựa chọn như thế nào, ông tự mình quyết định đi”.
Im lặng một hồi lâu.
Sau đó, Ngụy Trung Hồ chỉ nói thêm bốn từ vào trong điện thoại: ‘Tự ban phước lành’.
Sau đó ông ta liền cúp điện thoại, như thể không chút đau lòng, đem con bỏ chợ.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Tiêu Vân Lung lập tức cứng đờ, mọi người trong gia đình nhà họ Tiêu hoảng loạn, sợ hãi.
Ngay cả Cửu Thiên Tế cũng không giữ được cái mạng của bọn họ?
“Long, Long thủ”.
Khuôn mặt của Tiêu Vân Lung tái đi, ông ta khuỵu xuống, hoảng loạn sợ hãi, liên tục cầu xin lòng thương xót.
“Tôi sai rồi, tôi không phải là cái thá gì, xin anh hãy niệm tình xưa nghĩa cũ, niệm tình tôi đã từng chiến đấu vì đất nước, cống hiến một phần sức lực, tha cho tôi, tha cho tôi đi”.
“Tôi bảo đảm, nhà họ Tiêu từ nay về sau sẽ lui về ở ẩn, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ cầu xin anh tha cho tôi cái mạng này”.
Tiêu Vân Lung quỳ rạp xuống đất, bé nhỏ sợ hãi.
Cách đó không xa, nét mặt Trần Phong Hoàng lộ ra nét bi thương, còn đám người Dương Tuấn Huy thì cau mày đầy khinh bỉ và hắt hủi.
Cái loại tham sống sợ chết, không có khí phách này mà cũng dám tự nhận mình là quân nhân, rồi còn nói cái gì mà ‘chiến đấu vì tổ quốc, cống hiến một phần sức lực’.
Sở Phàm xoay người, lãnh đạm không nói, chỉ nhẹ nhàng phất tay: “Hành hình!”
“Không!”
“Tạch tạch tạch!”
Cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của Tiêu Vân Lung, một tràng âm thanh tiếng súng dày đặc vang lên, dưới làn mưa bom bão đạn, ánh lửa lóe lên.
Tiêu Vân Lung bị bắn khắp người, trên người chi chít lỗ hổng, ngã xuống vũng máu, chết ngay tại chỗ.
Cơn gió thổi qua, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng,
Phải mất ba phút, con cháu nhà họ Tiêu mới kịp phản ứng lại, bắt đầu kêu khóc thảm thiết!
Sở Phàm quay người bước vào xe, chiếc xe quân sự phóng đi, không quan tâm đến hiện trường hỗn loạn đang xảy ra.
Tiêu Vân Lung, từng là phó thủ lĩnh của Hiệp hội võ thuật, từng là người có thể dùng một tay để che trời.
Kẻ phản bội quân đội Long Hồn, kẻ phản bội với hai bàn tay nhuốm máu anh em của mình, bây giờ đã trở thành một cái xác cứng ngắc nằm ngắc ngoải trên đất.
Gia đình nhà họ Tiêu sức cùng lực kiệt, đối mặt với thảm cảnh diệt vong!