Chương 334: Cậu Tưởng anh minh
Trăng treo lầu Tây, bóng người thành đôi.
Trong phòng trên tầng hai của biệt thự Yên Kinh.
Phong cảnh tuyệt đẹp, bầu không khí tràn ngập hơi thở hóc môn mờ ám, trên sàn nhà, trên giường, khắp nơi đều rải rác quần áo …
Rất rõ ràng khi nãy đã xảy ra một trận “đại chiến”.
Sở Phàm để trần nửa người trên, trên thân thể cường tráng đầy vết sẹo, vết thương, vết đạn, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta hoảng hốt.
Anh ngồi bên giường nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lẳng lặng trầm tư…
Vân Mộc Thanh duỗi bàn tay trắng nõn dịu dàng như gió xuân chạm vào vết thương trên người anh, vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện của Trần Phong Hoàng sao?”
Sở Phàm gật đầu.
Nhìn thấy anh em ngày xưa nghèo túng như thế, trong lòng anh rất phức tạp, rất khó chịu.
Đó là một chiến tướng tài giỏi, là một anh hùng lập ra chiến công vĩ đại.
Bây giờ lại bị một tên con nhà giàu tuỳ ý sỉ nhục, một ngày ba bữa bị áp lực đè nặng sống lưng…
Có thể không chua xót, có thể không tức giận sao?
“Tây Dã còn có rất nhiều anh em giống Trần Phong Hoàng, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi”.
Ánh mắt Sở Phàm chớp loé, đây mới là việc anh lo lắng nhất.
Mặc dù trên bàn rượu, Trần Phong Hoàng gật đầu nói “bọn họ sống rất tốt”, nhưng từ giọng điệu nghẹn ngào và động tác cố nén nước mắt của ông ta, e rằng không phải như thế…
Vua nào, triều thần nấy.
Từ xưa đến nay, thay đổi quyền lực đều mang theo máu me và mạng người, huống hồ đây là một vũ khí lớn mạnh như quân quyền.
Từ lúc anh từ chức tổng thống lĩnh của Long Hồn Tây Dã, chỉ giữ lại chức vị, giao ra binh quyền, e rằng những cấp dưới trung thành tận tâm, những anh em đồng sinh cộng tử này sẽ bị thống lĩnh mới xa lánh không ít…
Anh không để ý chuyện đối phương bồi dưỡng tâm phúc của mình, khiến những cấp dưới của anh lùi xuống tuyến hai, thậm chí cho từ chức, công thành danh toại rút lui.
Nhưng nếu tên đó dám lấy tiếng sửa đổi kỷ luật quân đội mà giẫm lên danh dự của cấp dưới mình, giết gà doạ khỉ, ra oai với bọn họ, thì anh tuyệt đối không đồng ý!
Đến lúc đó, cho dù mắc phải sai lầm lớn, cho dù bị người đời bêu danh.
Anh cũng muốn khoác lại chiến bào, trở về Tây Dã, dùng nắm đấm thép và đầu người máu chảy đầm đìa để đòi lại công bằng cho anh em ngày xưa!
Vân Mộc Thanh im lặng không nói gì, chỉ ôm lấy Sở Phàm từ phía sau, thân thể yêu kiều mang đến cảm giác ấm áp, khiến trong lòng Sở Phàm bình tĩnh hơn không ít.
“Hy vọng các người mãi mãi đừng cho tôi cơ hội này”, Sở Phàm nắm chặt tay Vân Mộc Thanh, ánh mắt lạnh như băng.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, e rằng con dao anh vung ra sẽ không thu về được nữa.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, dưới tầng một đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh vội khoác thêm quần áo rồi đi xuống.
“Cô là?”, Vân Mộc Thanh hơi ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ trước mặt, trên chân cô ấy còn có máu tươi chảy xuống.
“Anh… Anh chính là Long thủ sao?”
“Phải”, Sở Phàm gật đầu: “Cô là ai?”
Trần Vi Vi đột nhiên quỳ phịch xuống đất, khóc to: “Em là con gái của Trần Phong Hoàng, hôm nay có một người tên Tưởng Hoàng dẫn theo một đám người đánh bố em, bây giờ ông ấy đang cấp cứu trong bệnh viện”.
“Van xin anh giúp bố em, cứu gia đình em, bố em nói bây giờ chỉ có anh giúp được chúng em thôi”.
Đầu Sở Phàm lập tức kêu ong một tiếng…
Anh lúc này tựa như sát thần tái thế vậy.
“Hôm nay nhà họ Tưởng chết chắc rồi!”
Sở Phàm lập tức dẫn Trần Vi Vi đến bệnh viện, kêu y tá băng bó đơn giản cho cô ấy, cô ấy chỉ bị đạn làm xước da, không có gì đáng ngại.
Sở Phàm sử dụng quan hệ của Lý Hải Đăng, liên lạc với bác sĩ ngoại khoa tốt nhất của Yên Kinh, còn tự mình sử dụng kim bạc phong bế kinh mạch của Trần Phong Hoàng lại, tránh để mất máu quá nhiều.
Hai tiếng sau, Trần Phong Hoàng được cứu sống, ý thức còn mơ màng, chỉ nắm chặt tay Sở Phàm, run rẩy không biết đang nói gì.
“Anh Sở, bố em nói anh không cần báo thù vì ông ấy, mấy người Tưởng Hoàng đều là ác bá vô lại, giết hắn ta chỉ làm bẩn tay anh thôi…”
Trần Vi Vi đỏ mắt phiên dịch, càng khiến Sở Phàm chua xót và áy náy hơn.
Lúc này rồi mà ông ta còn lo lắng vì mình, sợ mình vì ông ta mà gánh tội liên quan đến mạng người…
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đi”.
Sở Phàm nắm chặt tay Trần Phong Hoàng, cười tươi như tắm gió xuân.
Cuối cùng Trần Phong Hoàng cũng yên tâm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi…
“Vi Vi, chăm sóc bố em đi”.
Sở Phàm lạnh lùng nói một câu, vào khoảnh khắc xoay người, nét mặt anh trở nên lạnh lẽo, sát khí dâng lên…
Anh gọi một cuộc điện thoại: “Lý Tiêu Kiều, tôi không quan tâm cô sử dụng thủ đoạn gì, cách gì, trong vòng ba phút, tôi muốn biết tên chó chết Tưởng Hoàng kia đang ở đâu, lập tức, ngay lập tức!”
Lý Tiêu Kiều ở bên kia sợ tới mức bò dậy từ trên giường, run rẩy nói: “Vâng, hiểu, hiểu rồi”.
Lúc này, trong một căn biệt thự cao cấp do Tưởng Hoàng đứng trên trong khu nhà giàu của Yên Kinh.
Sâm panh thơm ngon, người đẹp thành đàn.
Hôm nay tâm trạng của Tưởng Hoàng rất tốt, vừa về đến nhà đã gọi đám bạn xấu của mình đến, mời đến một đám hot girl, người mẫu mở party hoan lạc để hoan hô chúc mừng.
“Ha ha ha, các người không thấy đâu, tên què chết tiệt kìa quỳ gối trước mặt ông đây, không ngừng dập đầu, còn nói ‘cậu Tưởng, tha cho con gái của tôi, tha cho con bé đi, con bé vô tội mà’ nữa”.
“Vô tội? Vì vô tội nên ông đây mới muốn động vào cô ta đấy!”
Tưởng Hoàng ôm một hot girl dáng người nóng bỏng, diễn theo dáng vẻ của Trần Phong Hoàng.
Mấy cậu chủ nhà giàu và đám phụ nữ xung quanh đều che miệng cười.
“Đúng là đồ mù, dám đắc tội với cậu Tưởng của chúng ta không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng vậy, cậu Tưởng oai phong khí phách, trực tiếp xử lý đám người vô dụng kia luôn”.
“Anh Tưởng, con gái của tên què đó thật sự trong sáng, cực phẩm thế à? Vẫn chưa có kinh nghiệm sao?”, một người đàn ông trẻ tuổi nét mặt u ám không chút kiêng dè xoa nắn bộ ngực lớn của người phụ nữ bên cạnh, tỏ vẻ tiếc nuối: “Chậc chậc chậc, sao anh có thể bỏ qua cho cực phẩm như thế chứ, thật là đáng tiếc”.
“Nếu là tôi, chắc chắn sẽ bắt cô ta lại yêu chiều bảy ngày bảy đêm, khiến cô ta không xuống giường nổi, như thế mới đã ghiền”.
Mấy cậu chủ nhà giàu xung quanh cũng cười ha ha, nói vô số lời bẩn thỉu…
Tưởng Hoàng uống một ly rượu, cười nói: “Anh Thẩm, người tập võ các anh sao lúc nào cũng thô tục thế, như vậy không tốt đâu”.
“Anh như thế chỉ có thể chinh phục thể xác của cô ta, không chinh phục được trái tim của cô ta, đối với loại phụ nữ trong sáng như thế, cảm giác thành công nhất là gì? Đương nhiên là biến cô ta thành một người phụ nữ dâm đãng rồi”.
Tưởng Hoàng cười đắc ý nói: “Chẳng những tôi muốn chơi cô ta, còn muốn lấy cái mạng của tên què kia khống chế cô ta, để cô ta chủ động cởi quần áo, ngoan ngoãn bò lên giường tôi, liếm trứng cho tôi, kêu rên dưới đũng quần tôi…”
“Đây… mới chính là niềm vui lớn nhất”.
Mấy cậu chủ nhà giàu xung quanh lập tức sáng mắt lên, giơ ngón tay cái la to “anh Tưởng anh minh”.
“Anh Tưởng, anh chắc rằng Sở Phàm kia chỉ là một tên lính xuất ngũ chứ?”, lúc này, một câu chủ sắc mặt nghiêm túc nói: “Khách quý có thể khiến nhà họ Lý kính trọng, có thể khiến Lý Tiêu Kiều cung kính như thế, e rằng không chỉ đơn giản là ‘ân nhân cứu mạng’ của Lý Hải Đăng đâu”.
“Hôm nay anh đánh anh em của anh ta gần chết, anh ta sao có thể tha cho anh được?”
“Tôi cảm thấy anh vẫn nên gọi điện thoại cho bác Tưởng, mau chóng trốn ra nước ngoài một thời gian thì hơn”.
Lời này như một chậu nước lạnh hất xuống, khiến bầu không khí lập tức trở nên bí bách…