Chương 19: Muốn có em trai
Thế giới của con nít thường rất ngây ngô và đơn thuần.
Người bố mà mình trông ngóng bấy lâu nay đã trở về, gia đình đoàn tụ, Đan Đan nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào, cô bé vẫn nằm trong lồng ngực của Sở Phàm, cười ha ha không ngừng, thậm chí còn chẳng muốn ăn cơm.
Cuối cùng Vân Mộc Thanh phải giả vờ tức giận mới khiến cho cô bé vẫn còn đang lưu luyến ấy nhảy ra khỏi lòng Sở Phàm, ngoan ngoãn ăn cơm tắm rửa, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
“Sở Phàm, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đóng giả làm bố của Đan Đan, giúp tôi nói dối đến cùng. Chứ bằng không, tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi con bé sẽ đau lòng đến mức nào sau khi biết được sự thật…”
Trong phòng khách, Vân Mộc Thanh nghe thấy tiếng con gái vui vẻ ca hát khi đang tắm rửa, trong lòng cô thấy hơi phức tạp, giọng nói chất chứa sự cảm kích sâu sắc.
Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy con gái mình vui vẻ như thế, bây giờ cô đã hiểu rồi, Sở Phàm làm đúng, cho dù là lừa gạt cũng phải cho con có một thời ấu thơ nguyên vẹn và vui vẻ.
Lời nói dối đầy thiện ý vẫn tốt hơn sự thật tàn khốc nhiều.
Vào giây phút này, cô đã quyết định rồi, nếu như con gái thích Sở Phàm, thế thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, tạm thời chấp nhận người ‘bố giả’ như Sở Phàm.
Cho Đan Đan môi trường trưởng thành nguyên vẹn, vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.
“Không có gì, tất cả đều vì cô bé, chỉ cần cô bé vui là được rồi”.
Làm sao trong lòng Sở Phàm không thấy phức tạp cho được, đứa con ruột thịt ở trước mặt nhưng lại không thể nhận con, chỉ có thể ‘đóng giả’, chuyện này hoang đường và nực cười đến mức nào đây.
Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Đan Đan cũng đã gọi mình một tiếng ‘bố’, anh tin rằng rồi sẽ có một ngày, chắc chắn người ‘bố giả’ như mình sẽ trở thành thật.
“Sở Phàm, tôi có thể nhờ anh tiếp tục đóng giả làm bố của Đan Đan giùm tôi được không”.
Vân Mộc Thanh cảm thấy hơi khó xử: “Bây giờ Đan Đan đã cho rằng anh là bố của nó, nếu như để nó phát hiện ra sự thật, chắc chắn nó sẽ không nào chịu đựng nổi đả kích, bởi thế anh muốn nhờ anh ở chung với tôi, diễn cho đến cùng. Ít nhất thì trong khoảng thời gian tới, anh phải đóng giả làm bố của Đan Đan, làm, làm chồng của tôi…”
Nói đến cuối cùng, gò má Vân Mộc Thanh đỏ ửng, hơi nong nóng, cô cố gắng ngẩng đầu lên rồi nói: “Đương nhiên tôi sẽ trả thù lao cho anh. Tôi sẽ ký một bản hợp đồng với anh, xem như tôi thuê anh, sẽ trả lương hàng tháng cho anh, xem như tôi bù đắp cho anh đi, có được không?”
Vân Mộc Thanh tỏ vẻ áy náy và cảm kích, đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến rồi.
Cô cho rằng Sở Phàm chỉ là một người xa lạ có lòng tốt mà thôi, cùng lắm thì có đôi chút duyên phận với con gái mình, cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa, trả một ít tiền, xem như mua cảm giác yên tâm cho mình.
Cô không ngờ rằng Sở Phàm chính là bố ruột thật sự của con gái mình!
Sở Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, mặc dù gương mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng lại vui như mở cở trong bụng.
Tốt quá đi mất, sao mình không nghĩ ra cách này, đóng giả là chồng, vừa có thể tiếp tục ở bên cạnh Vân Mộc Thanh và Đan Đan để bảo vệ bọn họ, lại vừa có thể bồi dưỡng tình cảm.
“Đương nhiên là có thể, bây giờ tôi cũng không có công việc, phải cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội kiếm việc làm mới đúng”.
Sở Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cố ý nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nhưng cô không sợ chữa lợn lành thành lợn què, đến lúc ‘bố giả’ biến thành ‘chồng thật’, thế chẳng phải cô muốn tôi lấy thân báo đáp à?”
Gương mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, cô hờn dỗi liếc Sở Phàm: “Nghĩ đẹp quá ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Cô vừa nói vừa lén nhìn Sở Phàm, trong lòng thấp thỏm lo âu, anh có tức giận không, có còn chịu giúp mình nữa hay không.
May mà cái tên này không phải là người hẹp hòi.
Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, sự phòng bị trong lòng đã giảm xuống, cô bắt đầu nói chuyện phiếm với Sở Phàm.
Cô bé Đan Đan ấy thông minh vô cùng, bọn họ phải tìm hiểu lẫn nhau, để tránh bị cô bé ấy vạch trần.
Được Sở Phàm cố tình dẫn dắt, đề tài nói chuyện nhanh chóng chuyển đến ‘bố ruột’ của Đan Đan, mặc dù Vân Mộc Thanh hơi do dự nhưng cô cũng chậm rãi nói hết mọi chuyện cho anh nghe.
Mấy năm nay, chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng cô, làm cô khó chịu, hiếm lắm Vân Mộc Thanh mới có thể dốc bầu tâm sự với một người, khiến cho cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ánh mắt Sở Phàm lấp lánh, anh nhìn Vân Mộc Thanh rồi nói: “Mộc Thanh, nếu như, tôi nói là nếu như…”
“Tôi là bố ruột của Đan Đan, là người đàn ông mà cô gặp trong quán bar năm năm về trước. Bây giờ tôi quay lại với mẹ con cô, cô, sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Đột nhiên Vân Mộc Thanh nghiêm mặt, cô nhìn Sở Phàm chăm chú, trông có vẻ hết sức nghiêm túc.
Ánh mắt ấy khiến cho Sở Phàm hơi chột dạ, dường như có thể nhìn thấu tất cả vậy, anh ho vài tiếng: “Nói đùa thôi, cô không vui thì thôi vậy, xin lỗi…”
“Thế thì anh vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp lại Đan Đan”.
Đột nhiên Vân Mộc Thanh lạnh giọng nói với anh, cô nhìn ra màn đêm mênh mông bên ngoài khung cửa sổ, ngọn lửa giận dữ được kiềm nén bên trong giọng nói lạnh lùng.
“Năm năm rồi, không hề có một chút tin tức nào. Không buồn quan tâm đến mẹ con tôi. Bây giờ nói quay lại là quay lại, nói muốn nhận con là nhận con? Anh ta coi tôi là gì, coi Đan Đan là gì, Vân Mộc Thanh tôi còn chưa đê tiện đến mức đó đâu”.
“Anh ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của bố một ngày nào, cũng đừng có mơ con gái tôi chấp nhận anh ta”.
“Anh ta không có tư cách làm bố, làm chồng”.
Trong lòng Sở Phàm vừa phức tạp lại vừa áy náy, anh thầm thở dài…
Quả nhiên là thế, năm năm nay, anh nợ hai mẹ con họ nhiều quá.
Sở dĩ Vân Mộc Thanh giữ gìn hình tượng của bố trước mặt con gái, nói với cô bé rằng bố mình là anh hùng, đó cũng là vì không muốn làm ảnh hưởng đến tính cách của con, muốn cho con có thời thơ ấu vui vẻ mà thôi.
Ở sâu trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho người chồng bặt vô âm tín, ‘không làm tròn trách nhiệm’ suốt năm năm ròng, dù là bất kỳ ai thì cũng không thể nào tha thứ một cách dễ dàng.
Mà mình thì sao, chẳng phải đến bây giờ mình vẫn chưa thể tha thứ cho ‘Vương gia Sở’ đó sao.
“Sở Phàm, anh đừng nghĩ nhiều quá, tôi sẽ không trút cơn giận bố của Đan Đan vào người anh đâu, chuyện đóng giả làm bố của Đan Đan chỉ là tạm thời mà thôi”, Vân Mộc Thanh thấy vẻ mặt của Sở Phàm, còn nghĩ rằng mình nói quá lời, cô bèn lên tiếng an ủi:
“Chỉ vì Đan Đan nhớ bố quá, thiếu thốn tình yêu của bố quá, còn anh lại xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất, bù đắp vào chỗ thiếu sót tình thương của bố trong lòng nó, bởi thế nó mới coi anh là bố của mình”.
“Đợi đến khi nó hiểu ra, tất nhiên anh sẽ không cần phải đóng giả tiếp nữa, xin lỗi”.
“Tôi sẽ làm một người bố xứng chức, xứng đáng với đồng tiền lương của cô, cô yên tâm đi”.
Sở Phàm gật đầu nhưng trong lòng anh lại cười khổ bất đắc dĩ.
Anh hy vọng mình có thể đóng vai ‘bố’ lâu một chút, cho đến khi được mẹ con bọn họ chấp nhận.
Anh hiểu, Vân Mộc Thanh là một người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, trông cô có vẻ yếu ớt, mấy năm nay luôn nhường nhịn trong mọi chuyện, chủ động xuống nước, thậm chí người khác suýt nữa đâm phải cô, cô cũng chủ động xin lỗi người ta, chỉ sợ rước phiền phức vào người.
Cô lại kiên cường như thế, một mình vất vả nuôi nấng con gái, vì con gái mà trở mặt với bố mẹ và gia tộc của mình, cho dù cuộc sống có khốn khó đi chăng nữa cũng kiên quyết từ chối ‘hôn sự’ mà gia tộc đã chọn cho cô, không làm những chuyện tổn hại đến lòng tự trọng và nhân cách của mình!
Muốn làm người phụ nữ này động lòng, trách nhiệm nặng nề, cần phải cố gắng trong khoảng thời gian dài, trao đi lòng thành và tâm ý của mình mới được.
Bây giờ Sở Phàm đã quyết định, anh nhất định, nhất định phải dùng hết sức của mình để bảo vệ sự an toàn và vinh hoa phú quý cho hai mẹ con bọn họ trong cả cuộc đời.
“Mẹ, con tắm rửa xong rồi!”
Mười phút sau, Đan Đan đi chân trần, mặc bộ đồ ngủ, đến tóc còn chưa kịp hong khô đã chạy từ trên lầu xuống, sà vào lòng Sở Phàm, đôi mắt cô bé đong đầy vẻ căng thẳng, chỉ sợ bố lại bỏ mình đi.
Vân Mộc Thanh dở khóc dở cười, cô nhìn Sở Phàm với ánh mắt phức tạp và vui mừng, may mà mình đã bàn bạc ổn thỏa với anh ấy rồi, diễn vai ‘bố giả’ đến cùng.
Chứ bằng không cô thật sự chẳng biết phải dỗ dành Đan Đan thế nào.
Cuối cùng Sở Phàm cũng có thể quang minh chính đại ôm con gái cưng của mình, tất nhiên gần gũi thế nào cũng chẳng đủ, sau khi chơi đùa với con gái suốt hai tiếng đồng hồ, cô bé hơi buồn ngủ, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
“Mẹ ơi, Đan Đan mệt rồi, con muốn đi ngủ”.
Vân Mộc Thanh cũng thở phào một hơi, cô cũng thấy hơi mệt: “Ừ, thế thì mẹ dẫn Đan Đan đi ngủ”.
Đan Đan lắc đầu, cô bé ôm cánh tay của Sở Phàm rồi nhõng nhẽo: “Không chịu đâu, con muốn ngủ chung với bố mẹ cơ”.
“Cái gì?!”
Sở Phàm ngẩn nguời, Vân Mộc Thanh kinh ngạc đến nỗi trừng to mắt.
Ngủ chung? Thế, thế sao mà được! Cô và Sở Phàm chỉ là vợ chồng giả, nếu ngủ chung với nhau thì còn ra thể thống gì nữa, chẳng phải mình đã thiệt thòi lớn rồi à…
Gương mặt Vân Mộc Thanh lập tức đỏ bừng, trông giống hệt như ráng đỏ e thẹn dưới ánh trăng, đến cả lớp phấn trắng như tuyết cũng không che nỗi vệt đỏ ấy, đi cùng với làn da nõn nà và cơ thể thon thả của cô, đẹp đẽ không gì bì được.
Đột nhiên Sở Phàm muốn bật cười, anh ôm cô bé đáng yêu trong lòng mình lên rồi hôn chùn chụt.
Đúng là con gái cưng, thần trợ công!
Vân Mộc Thanh vội vàng giải thích, cô an ủi con mình: “Đan Đan nghe lời mẹ, hôm nay ngủ chung với mẹ, bố mệt rồi, để cho bố nghỉ ngơi trong phòng khách đi, được không con”.
“Không được! Con muốn ngủ chung với bố”.
Đan Đan bĩu môi, cô bé dựa vào lồng ngực Sở Phàm rồi giở tính trẻ con: “Tiểu Hổ cũng ngủ chung với bố mẹ, hơn nữa cậu ấy nói chỉ khi bố mẹ ngủ chung với nhau thì cậu ấy mới có em trai”.
Ánh mắt Đan Đan đột nhiên sáng bừng, tựa như đã phát hiện ra đại lục mới, cô bé vui vẻ reo lên:
“Bố mẹ, Đan Đan cũng muốn có em trai, hai người sinh em trai đi có được không…”