Chương 427: Kỵ binh Bắc Lang
“Giết!”
Kèm theo tiếng hô vang tận trời xanh, quân đội hai bên xông lên, chiến trường mù mịt khói kiếm, lập tức biến thành địa ngục trần gian.
Sau khi Sở Phàm chặt đầu Khương Chung, nhuệ khí của quân Long Hồn đã lên tới đỉnh điểm, dưới sự chỉ huy của Trần Phong Hoàng, giống như một đoàn hổ dữ, giống như một luồng khí mãnh liệt, đi đến đâu càn quét đến đó.
Máu chảy thành sông, thịt nát xương tan.
Cưỡng chế, đánh tan đội quân của Khương Mạn Quan, khí thế bức người.
Trong vòng chưa đầy hai phút, đội quân của Khương Mạn Quan đã thất bại thảm hại, không ngừng lùi về sau.
Quân Long Hồn của Sở Phàm vô cùng dũng mãnh, hùng hổ tiến về phía trước!
Mạnh!
Thật sự quá manh!
Đây có còn là quân đội Đông Hoa ba tháng trước bị quân đội Tây Hạ đánh tan tác, không còn một mảnh áo giáp hay không?
Sợ rằng cho dù là đội quân át chủ bài hàng đầu cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ở trong doanh trại Tây Hạ, một số tướng lĩnh nhìn thấy quân đội của mình bị giết như giết lợn, tất cả bọn họ đều bị chấn động, đau đớn tột cùng.
Khương Mạn Quan cũng nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Quân thần Long Hồn này mạnh và khó đối phó hơn lão ta tưởng tượng nhiều.
“Chiến thần Khương lão, chủ tướng phụ trách dẫn đầu đội quân Long Hồn kia là Trần Phong Hoàng”.
“Người đàn ông này vô cùng dũng cảm, không sợ chết, trong những lần đụng độ trước đây, hắn đã dẫn quân xé toạc sơ hở của quân ta, khiến cho đầu cuối của quân ta không thống nhất, cuối cùng đã bị đánh bại”.
Vẻ mặt Hạ Hầu Quốc tràn đầy ghen tức, vừa thẹn vừa tiếc.
Hổ thẹn vì khí thế bất khả chiến bại của Trần Phong Hoàng, đi đến đâu càn quét đến đó.
Tiếc nuối vì một mãnh tướng giỏi như vậy vì sao không phải là người Tây Hạ của anh ta?
Ánh mắt Khương Mạn Quan sắc bén, khẽ gật đầu: “Không tồi, có chút dũng khí càn quét, anh hùng tuấn tú”.
Sau đó, lão ta hất tay, lạnh lùng nói: “Kỵ binh Tây Hạ nghe lệnh của tôi, dồn toàn sức lực xông lên!”
“Bịch bịch bịch!”
Trong đám quân lính, một nhóm kỵ binh Tây Hạ được trang bị đầy đủ, cưỡi ngựa chiến, cầm mã tấu, xông vào trận địa.
Tây Hạ là gia tộc sống lang thang, khả năng chiến đấu trên ngựa đẳng cấp hàng đầu thế giới, tổ tiên của họ ở Tây Hạ đã dựa vào khả năng cưỡi ngựa để tạo ra một vùng đất rộng lớn.
Cộng thêm những kỵ binh này còn được huấn luyện và hướng dẫn bởi Chiến thần lục quốc Khương Mạn Quan, Tây Hạ đã trải qua hai mươi năm mưa gió và đầu tư vô số nguồn lực tài nguyên để tạo ra một lực lượng kỵ binh bất khả chiến bại như vậy.
Đội kỵ binh đi đến đâu kiếm vung lên đến đó, sử dụng sự linh hoạt và lực công kích lớn, tấn công mạnh mẽ vào đội tiên phong do Trần Phong Hoàng dẫn đầu, dường như có khả năng chuyển bại thành thắng.
“Chiếm thế thượng phong rồi, chúng ta chiếm thế thượng phong rồi!”
Hạ Hậu Quốc trông rất phấn khích, anh ta nới với vẻ tự hào và hãnh diện: “Quả nhiên, kỵ binh của Tây Hạ chúng ta đúng là bất khả chiến bại, nhưng đáng tiếc là, liên tiếp mấy trận đại chiến đã gây không ít tổn thất cho đội kỵ binh của chúng ta, chỉ còn lại chưa đến mười nghìn người. nếu không trận chiến này, chúng ta nắm trong tay 70% chiến thắng!”
Hạ Hầu Quốc tràn đầy tinh thần chiến đấu, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Khương Mạn Quan thở dài một hơi, có chút xúc động: “Muốn đánh thắng trận chiến, nếu như chỉ dựa vào sức mạnh của một bộ phận nào đó thì vĩnh viễn không bao giờ đủ, các bộ phận phải phối hợp chặt chẽ với nhau để tạo thành một cỗ xe tăng bất khả chiến bại, đi đến đâu càn quét đến đấy, không bỏ sót một ai”.
“Người trước mặt chúng ta là Quân thần Long Hồn, tuổi còn trẻ nhưng đã nắm chắc kỹ thuật dùng binh, thật sự rất lợi hại”.
“Đáng tiếc, đám quân lính này là tạm thời điều qua đây, chưa được trải qua huấn luyện, phối hợp không nhuần nhuyễn, nếu như có thời gian một tháng, không, chỉ cần nửa tháng, để tôi đào tạo, huấn luyện, thì trận chiến này nắm chắc 100% chiến thắng trong tay!”
Khương Mạn Quan có chút hối hận, khi nhận được tin đệ tử Hô Diên Thiên bị giết, lão ta rất tức giận, chỉ nghĩ đến việc báo thù, cộng thêm việc coi thường Sở Phàm, dẫn đến việc coi thường quân địch, suýt nữa thì bị tổn thất lớn.
Hạ Hầu Quốc cười nhẹ, nói: “Chiến thần Khương lão hà tất phải vậy, không phải trước mắt chúng ta vẫn đang chiếm thế thượng phong sao?”
“Hơn nữa, vẫn còn hai trăm nghìn quân lính dự phòng, đang trên đường tới, chúng ta không cần phải quá lo lắng như vậy”.
Khương Mạn Quan khẽ gật đầu, thấy bản thân lo xa rồi.
Quân thần của Long Hồn trước mặt này dù tài giỏi cỡ nào cũng chỉ là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi, về phần dẫn binh đánh trận, hắn có tư cách gì mà so sánh với ‘lão quái vật’ này?
Mặc khác.
“Long thủ, kỵ binh Tây Hạ xông lên quá ác liệt, tướng quân Trần Phong Hoàng e là không chống cự nổi nữa rồi”, Trung úy bên cạnh lộ ra vẻ lo lắng.
“Cứ tiếp tục như vậy thì kỵ binh của bọn chúng sẽ đột phá vòng vây mất”.
“Không vội”, Sở Phàm bình tĩnh nói.
“Đợi bọn chúng đột phá vòng vây đi!”
Khóe miệng Sở Phàm khẽ nhếch lên, nét mặt đầy ẩn ý như cá cắn câu, anh vẫy tay: “Kỵ binh Bắc Lang!”
“Hí!”
Đúng lúc này, bên ngoài chiến trường vang lên từng đợt ngựa hí, âm thanh vang dội từ xa đến gần, càng lúc càng chói tai.
“Đây, đây là cái gì vậy?”
Hạ Hầu Quốc và các tướng lĩnh nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
Đồng tử của Khương Mạn Quan co rút mạnh, vội vã cuống cuồng: “Không hay rồi, trúng kế rồi, rút quân, mau rút quân!”
Nhưng lúc này đã muộn.
Bịch bịch bịch.
Kèm theo tiếng còi inh ỏi, một luồng khí cuồn cuộn, truyền đến tiếng ngựa hí vang không ngừng, hai hai mươi nghìn kỵ binh khí thế hừng hực, mặc áo giáp trắng, đeo mặt nạ, đôi mắt bọn họ lạnh lùng, lóe lên tia sát khí đằng đằng.
Áo choàng trắng, áo giáp trắng, ngựa trắng, tràn đầy vẻ uy nghiêm và hơi thở lạnh lẽo, tuy rằng lúc này mặt trời đang chiếu rọi nhưng lại khiến cho người ta như vừa rơi vào hố băng, lạnh toát sống lưng, run lên cầm cập.
Trong đội, một lá cờ lớn thêu hình con sói trắng mặc áo giáp bay phấp phới trong gió, khí thế hùng dũng.
“Kỵ binh Bắc Lang!”
Hạ Hầu Quốc và đám đông hét lên vì kinh ngạc, trên mặt của bọn tràn đây kinh hoàng và sợ hãi.
Kỵ binh Bắc Lang đã được công nhận là kỵ binh hàng đầu thế giới, trong mắt mọi người, bọn họ đại diện cho hai chữ ‘vô địch’.
Mỗi lần kỵ binh Bắc Lang xuất hiện là báo trước một thảm họa cho kẻ thù, đó là một cơn ác mộng tồn tại trên chiến trường.
Lần này, hai mươi nghìn kỵ binh Bắc Lang hùng hổ bao vây xung quanh đám kỵ binh Tây Hạ, không cho bọn chúng một lối thoát.
Các tướng sĩ của Tây Hạ đồng loạt cảm thấy hoảng sợ, tay chân luống cuống.
“Hoang mang cái gì, thật mất mặt!”
Khương Mạn Quan tức giận chỉ trích, lão ta biết rằng lúc này nhất định không được loạn, một khi loạn thì nhất định sẽ thua.
“Dám lùi một bước, làm ảnh hưởng đến lòng quân lính, giết không tha!”
Khương Mạn Quan rủ kiếm ra và hét lớn lên: “Chỉ là hai mươi nghìn kỵ binh thôi, bọn chúng đến bao nhiêu người lão phu giết tưng đấy người”.
“Truyện lệnh của tôi, giết một người thưởng một nghìn, giết mười người thưởng một trăm nghìn, giết hết cho tôi!”
Dưới áp lực của tiền bạc, ắt sẽ có dũng sĩ!
Tinh thần của Khương Mạn Quan khiến tất cả binh lính Tây Hạ phấn chấn, bừng lên ngọn lửa chiến đấu.
Đúng vậy, bọn chúng có hơn một trăm nghìn quân, nhưng bên kia chỉ có hai mươi nghìn kỵ binh, sợ cái gì chứ?
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo.
Hai mươi nghìn kỵ binh Bắc Lang quét ngang bầu trời, khí thế không thể ngăn cản, lao thẳng vào đám quân Tây Hạ.
“Bùm bùm bùm”.
Quân Tây Hạ bị đánh trực diện từ mọi hướng, bất cứ lúc nào hai thanh kiếm chạm vào nhau là sẽ có đầu rơi máu chảy.
“Á!”
Cùng với tiếng la hét thất thanh không ngớt, chưa đến mười giây, ba nghìn người đã ngã xuống.
Chiến trường đã biến thành chốn địa ngục trần gian.
Bất cứ nơi nào bọn họ đi qua, cỏ cây cũng không thể mọc được!