Chương 232: Đây mới thật sự là đàn ông thực thụ!
Sở Phàm đảo mắt nhìn thoáng qua Hoàng Phí Hạo, chậm rãi nói: “Nguỵ Trung Hồ coi như một nửa người quen cũ của tôi, tôi nể mặt ông ta cho anh một con đường sống…”
Vào lúc Hoàng Phí Hạo kích động không nói nên lời, chỉ hận không thể lập tức khấu đầu cảm ơn, Sở Phàm lại duỗi tay nói: “Nghe nói anh tên là ‘Phí Hạo’, công phu của chân là tuyệt nhất?”
“Nếu anh có thể chạy ra khỏi nơi này trong vòng năm giây, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ”.
“Không chạy khỏi thì anh nhất định phải chết”.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng như tắm gió xuân, nhưng lại khiến mọi người hoảng sợ, khoé miệng co rút…
Kỷ lục của quán quân chạy nước rút một trăm mét nhanh nhất thế giới đã là 9.58 giây rồi!
Mà nơi này cách cổng lớn đến hai trăm mét, năm giây chạy hai trăm mét? Dù có bay cũng không tới được ấy chứ.
Nhưng Hoàng Phí Hạo lại không chút do dự chạy đi, như một cơn gió đen lướt qua, chỉ hận không thể sử dụng hết sức bình sinh!
Hắn ta hiểu mình không có tư cách trả giá, muốn sống chỉ có thể làm theo Sở Phàm, liều mạng một lần thôi…
Sở Phàm đã bắt đầu đếm ngược: “Bốn, ba, hai…”
Hai tròng mắt Hoàng Phí Hạo đỏ bừng như muốn ăn thịt người, bộc phát tốc độ khiến người ta phải khiếp sợ!
Năm mươi mét, hai mươi mét, năm mét, một mét!
Đến rồi, sắp đến rồi!
Vào lúc Sở Phàm chậm rãi đếm ra số “một”, cuối cùng Hoàng Phí Hạo cũng bước tới cổng lớn, hắn ta lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, như vừa lấy được một cuộc đời mới vậy.
Hắn ta đã thoát khỏi tay vị Quân thần của Long Hồn danh tiếng lẫy lừng kia, đây là chuyện vinh quang biết bao nhiêu …
Hắn ta xoay người định quan sát vẻ mặt của Sở Phàm, nhưng lại sửng sốt, vì sao Hoàng thánh thủ và những học trò của Võ Minh kia lại nhìn mình với vẻ mặt khiếp sợ và khó tin như thế chứ.
Vì sao thắt lưng của mình lại đau vậy, đầu cũng ngày càng choáng váng?
Hoàng Phí Hạo cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, lập tức hoảng sợ kêu lên thảm thiết: “A… Cơ thể, cơ thể của tôi!”
Không biết người hắn ta đã bị chém đứt từ bao giờ, một chia làm hai, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng máu và sinh mệnh đang dần trôi, có thể nhìn thấy nội tạng của mình, nhìn thấy ruột đang rơi xuống…
“Anh… Anh lừa tôi, anh lừa tôi!”, Hoàng Phí Hạo chỉ còn lại nửa người không cam lòng chỉ vào Sở Phàm gào thét.
Rõ ràng hắn ta đã trốn được rồi, rõ ràng hắn ta đã lấy được cuộc đời mới, nhưng Sở Phàm vẫn giết chết hắn ta!
Chuyện đau khổ nhất trong cuộc sống là cho bạn hy vọng, lại khiến bạn tuyệt vọng.
Sở Phàm chậm rãi rụt tay về, bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, Đường Miên Miên mất một sợi tóc, tôi sẽ khiến cả nhà họ Hoàng phải chôn cùng”.
“Anh khiến mặt cô ấy thành thế này, còn muốn làm nhục cô ấy, sao tôi có thể khiến anh chết quá nhẹ nhàng được?”
Sở Phàm đảo mắt qua, phát hiện trong góc của vườn hoa có hai con chó sói bị xích lại bằng dây xích sắt đang đỏ mắt liều mạng tru lên, anh búng tay một cái, xích sắt trên cổ chó săn đứt lìa.
Hai con chó săn ngửi thấy mùi máu tươi trực tiếp nhảy vèo một tiếng đến bên cạnh Hoàng Phí Hạo, đỏ mắt bắt đầu cắn xé nội tạng, máu thịt của hắn ta.
Bình thường Hoàng Phí Hạo vì giữ lại bản tính hoang dã của hai con chó săn này nên luôn cho nó ăn đồ sống, có khi còn đánh chết một ít kẻ thù cho nó ăn, nhưng hắn ta không ngờ rằng có ngày mình cũng sẽ trở thành bữa ăn ngon trong mâm của hai con thú cưng mình yêu thích…
“A, đừng, súc sinh, ngậm miệng lại, tôi xin anh, giết tôi, giết tôi đi…”
Hoàng Phí Hạo trơ mắt nhìn hai con súc sinh cắn xé nội tạng và thân thể mình, hoảng sợ kêu lên thảm thiết, quá trình này kéo dài khoảng mười phút mới kết thúc.
Hai con chó săn nhai miếng thịt nát, nhả một ít xương cặn ra rồi nghênh ngang quay về ổ nằm, không áy náy vì chuyện mình nhai sống chủ nhân một chút nào.
Hoàng thánh thủ không khỏi nổi da gà, mấy khách mời và học trò của Võ Minh cũng nhũn cả hai chân, dạ dày cuồn cuộn lên, nôn ra một bãi…
Hình ảnh này thật sự quá tàn nhẫn, quá độc ác!
Hoàng Phí Hạo, vị Tông sư võ đạo từng danh tiếng lẫy lừng, hoành hành ngang ngược ở Giang Bắc trước đây mà giờ chỉ còn lại một đống thịt nát xương cặn, thật sự khiến người ta phải run sợ.
Sở Phàm thì bình tĩnh hơn nhiều, sắc mặt không chút thay đổi, anh nhìn về phía Đường Miên Miên ở bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Kết quả như vậy, cô có hài lòng không?”
Tuy hình ảnh Hoàng Phí Hạo bị chó săn ăn sống khiến sắc mặt Đường Miên Miên vô cùng khó coi, mấy lần suýt nôn ra, nhưng cô vẫn mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mặt, nhìn thấy tên súc sinh cầm thú kia chịu báo ứng…
Là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh máu me rồi, đương nhiên tâm lý cũng vững vàng hơn người bình thường.
Đường Miên Miên nhìn mấy đệ tử của Võ Minh xung quanh, tỏ vẻ tức giận: “Cả bọn họ nữa, là bọn họ bắt tôi đến đây!”
Nếu Hoàng Phí Hạo là chủ mưu thì mấy tên tiểu quỷ nãy cũng là đồng loã, tội không thể tha.
“Tôi từng nói, đêm nay, không một ai trong bọn họ được sống hết”, Sở Phàm bình tĩnh nói, không thèm nhìn những người đó lấy một cái, tựa như đang tuyên bố một chuyện vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mấy học trò của Võ Minh lại thấy nó chẳng khác nào bùa đòi mạng của Diêm Vương…
“Mẹ nó, các anh em, tiến cũng chết, lùi cũng chết, liều mạng với anh ta đi!”
Một tên đứng đầu của Võ Minh rút đao ra, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa độc ác: “Hơn một trăm người chúng ta còn sợ không giết được một mình anh ta sao? Giết anh ta, báo thù cho Đường chủ Hoàng!”
Khẩu hiệu nhiệt huyết trào dâng khiến không ít học trò thấy mình có mấy phần ngông nghênh đứng ra, đao lạnh thấu xương, khí thế cuồn cuộn…
“Giết!”
Sở Phàm đứng yên tại chỗ, gió đêm khiến áo trên người bay phấp phới, anh còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn mấy chục ánh đao sắc nhọn kia, chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái.
Ong ong…
Mấy học trò của Võ Minh kia nắm chặt trường đao trong tay, mười mấy thanh trường đao không cần điều khiển trên không trung, phát ra từng trận âm thanh run rẩy.
Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của bọn họ, Sở Phàm lại búng tay, ánh đao bay múa như ánh bạc chớp loé, máu văng tung toé.
Những hàng đầu người rơi xuống đất như dưa hấu, ùng ục một tiếng rồi ngã lăn ra đất, chia năm xẻ bảy.
Mấy khách khứa còn lại trong hiện trường và tất cả các học trò của Võ Minh đều sợ đến mức ngu người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thủ đoạn thế này, Sở Phàm thì vẫn ung dung đứng đó, giống như thần tiên cao không với tới vậy!
Sở Phàm đưa mắt nhìn mọi người, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương mà không chút che giấu: “Còn ai muốn chết nữa không?”
Phịch…
Hoàng thánh thủ là người đầu tiên quỳ xuống đất, hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Tôi biết lỗi rồi, tôi sẵn lòng dâng ra một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm, xin cậu tha cho tôi”.
Phịch…
Khách khứa xung quanh và mấy đệ tử của Võ Minh cũng quỳ hết xuống đất, hoảng sợ van xin.
“Chúng tôi biết lỗi rồi, xin tha cho chúng tôi”.
Phương Trung đứng nhìn mọi người hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, nhìn Sở Phàm ngồi tít trên cao, đứng đầu thiên hạ đứng giữa đám người, khiến anh ta vừa chấn động vừa kích động, trên người nổi lên một tầng da gà…
“Con… mẹ nó, đây mới là đàn ông thực thụ, mới là đại trượng phu chứ!”
Hôm nay anh ta thật sự mở rộng tầm mắt rồi!
So sánh với người này, nhà họ Phương của Giang Bắc hay Tông sư võ đạo gì đó là cái thá gì chứ…