Chương 7: Cậu oai phong thật
Lưu Minh Hà rất khó mở lời, bàn tay đầy nếp nhăn đang cầm ly rượu của bà ấy run rẩy, bà ấy nói:
“Minh Hưng, từ khi con và Dĩnh Dĩnh đến với nhau, cô chưa từng cầu xin con điều gì, hôm nay xem như cô nhờ vả con một lần, mong con xếp giúp một công việc, có được không?”
Bà ấy toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Sở Phàm.
Trong phút chốc, Sở Phàm cảm thấy chua xót.
Tình mẹ như nước, cho dù mình lớn đến mức nào đi chăng nữa thì trong lòng mẹ, mình vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Bọn họ luôn luôn dè dặt cho đi mà không cần phải nhận lại.
“Mẹ, không cần đâu”, Sở Phàm ngăn cản Lưu Minh Hà.
Hôm nay con trai của mẹ đã là Quân thần, danh tiếng hiển hách một phương, không cần phải cúi đầu trước bất kỳ người nào nữa.
Kể cả nhà họ Sở trong Kinh Đô!
Tôn Minh Hưng cũng vội vàng đỡ Lưu Minh Hà, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Dĩnh đã không nhịn nổi nữa, cô ta tỏ vẻ khó chịu: “Mẹ à, mẹ đừng quấy rối có được không?”
“Công ty của Minh Hưng có phải là tổ chức từ thiện đâu, mỗi một vị trí, mỗi một nghiệp vụ đều cần nhân tài chuyên nghiệp, thông qua từng bước lựa chọn mới được vào, Sở Phàm không có học vấn, không có năng lực, chạy vào đó ăn không ngồi rồi à?”
“Mẹ sẽ khiến nhân viên bình thường nghĩ như thế nào, mẹ coi Minh Hưng là gì?”
Chu Long đặt đũa xuống, ông đanh giọng mà nói: “Sao hả, còn chưa rời nhà mà đã lớn tiếng với mẹ con rồi sao? Cứng cánh rồi phải không?”
Chu Dĩnh tỏ vẻ tủi thân: “Bố à, sao bố cứ thiên vị Sở Phàm thế…”
“Được rồi, được rồi”, Tôn Minh Hưng vội vàng lên tiếng hòa giải, anh ta cười ha hả rồi nói: “Bố vợ, mẹ vợ, Dĩnh Dĩnh nói đúng, kỹ thuật và tính chuyên nghiệp trong công ty của con cao lắm, đúng là không dễ sắp xếp việc làm cho anh ta”.
“Nhưng mà nếu bố mẹ đã mở lời thì con rể nhất định sẽ làm theo!”
Lúc Lưu Minh Hà vui mừng ra mặt, anh ta tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, sau đó với cười phá lên rồi nói với Sở Phàm: “Thế này đi nhé, phòng vệ sinh trong công ty của tôi còn thiếu một nhân viên dọn vệ sinh, tôi cảm thấy hợp với anh lắm, anh có muốn cân nhắc thử hay không?”
“Bình thường cũng chỉ cần lau nhà, chà bồn cầu, rửa bồn tiểu, làm mấy việc vặt đơn giản…”
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng.
“Nói bừa!”
Chu Long đứng phắt dậy, ông ấy chỉ tay vào Tôn Minh Hưng rồi cất tiếng mắng: “Thằng nhóc con, cậu kêu con trai tôi chà bồn cầu cho cậu à? Mẹ nó, cậu nghĩ sao đấy?”
“Ôi, bố vợ đừng nói thế, lao động nào có chia sang hèn gì đâu, do bố cả nghĩ quá đấy chứ”, Tôn Minh Hưng tỏ vẻ đắc ý, anh ta thản nhiên phá ra cười ha hả rồi cầm ly lên:
“Thế này nhé, con kính bố một ly, bố bớt giận…”
Bốp!
Chu Long vung tay, hất bay ly rượu trong tay anh ta đi: “Ai là bố vợ của cậu, cút đi cho tôi, cút ngay”.
“Tôi không có loại con rể như cậu, tránh xa con gái của tôi ra!”
Sắc mặt Tôn Minh Hưng trở nên u ám ngay lập tức, đám người xung quanh bắt đầu cảm thấy hoang mang, bọn họ xì xầm bàn tán với nhau.
“Bố, bố quá đáng thế, mắc gì bố đối xử với Minh Hưng như vậy”, Chu Dĩnh không thể nhịn nổi nữa, cô ta lau nước mắt, gào lên với vẻ tủi thân:
“Mấy năm nay nhà chúng ta đã sống như thế nào, nếu như không có Minh Hưng âm thầm tiếp tế cứu trợ thì nhà mình đã chết đói từ lâu rồi, mắc gì bố đối xử với anh ấy như thế?”
“Còn Sở Phàm thì sao, bố nuôi anh ta lớn đến từng này tuổi nhưng vừa có mâu thuẫn là anh ta bỏ nhà đi ngay, biệt tăm biệt tích suốt mười năm nay”, Chu Dĩnh hùng hổ chỉ tay vào mặt Sở Phàm, cô ta trút nỗi oán giận của mình ra: “Anh ta đã cống hiến gì cho gia đình, có cho nhà mình một đồng xu cắc bạc nào chưa?”
“Anh ta có gì để so sánh với Minh Hưng?”
Sở Phàm nhíu mày, anh lên tiếng bảo: “Chẳng phải tôi đã để lại giấy tờ nhà đất trước khi đi sao?”
“Miếng đất đó có một ngàn mẫu, sắp sửa được khai phá thành khu thương mại rồi, cho dù mọi người không làm gì, mỗi năm mang cho thuê cũng kiếm được hai ba triệu tệ”.
Miếng đất đó là do anh để lại cho nhà họ Chu, nói chính xác là yêu cầu nhà họ Sở ở Kinh Đô để lại cho Chu Long, giải quyết xong nỗi lo về sau của mình.
Trước kia anh còn ngờ vực tại sao mình để lại một số tiền lớn như thế, mà mười năm nay nhà họ Chu vẫn sống trong căn nhà cũ, dùng dụng cụ cũ.
Vốn dĩ anh cứ ngỡ rằng nhà họ Chu không nỡ vứt bỏ đồ cũ, sống phô trương lãng phí, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ rằng chẳng phải thế…
“Ha ha, Sở Phàm, anh còn mặt mũi nhắc đến giấy tờ nhà đất nữa hả!”, nghe thấy thế, Chu Dĩnh hừ lạnh: “Nếu không phải vì giấy tờ nhà đất của anh thì nhà của chúng tôi đâu đến nỗi gặp họa lớn thế này!”
Chu Long lập tức biến sắc: “Câm miệng, con đừng nói nữa!”
“Tại sao không cho con nói chứ, con cứ nói đấy…”, Chu Dĩnh đang nổi trận lôi đình, cô ta bực mình gào lên: “Bởi vì giấy tờ nhà đất ấy mà bố tôi bị Mã Minh Nguyên trong hội thương mại ở Tứ Hải dòm ngó!”
“Đám súc sinh ấy thủ đoạn độc ác, không gì không dám làm, làm gì có ai trong thành phố Giang Lăng dám chống đối lại tụi nó? Tụi nó cướp giấy tờ nhà đất thì thôi đi, còn đánh gãy một chân bố tôi nữa”.
“Bây giờ chân trái của bố tôi còn đinh thép, mỗi khi trời đổ mưa thì ông ấy sẽ đau nhức muốn chết, anh có biết không?”
“Ầm…”
Đầu óc Sở Phàm trở nên trống rỗng, anh đứng bật dậy.
Bầu không khí ở nơi này lặng phắt như tờ. Chỉ có Tôn Minh Hưng hớn hở khi thấy người khác gặp nạn, vui mừng nhìn Sở Phàm xấu mặt!
Lưu Minh Hà len lén lau nước mắt, Chu Long quay mặt đi, len lén rụt chân trái của mình về, ông ấy cười nhe răng: “Đừng có nghe con nhỏ này nói bậy, chỉ bị thương chút đỉnh thôi, đã lành lặn từ lâu rồi”.
“Ông đây cũng là lính trinh sát, đám oắt ấy có thể làm bố bị thương được à? Ha ha, bọn chúng còn bị thương nặng hơn nữa kìa”.
Sở Phàm chỉ im lặng, anh quỳ một chân xuống, cầm lấy chân trái của Sở Phàm, vết sẹo hết sức bắt mắt ấy dài mười mấy cen, bên trong, dấu vết của nẹp thép có thể thấy rất rõ ràng.
Sở Phàm ấn xuống: “Đau không?”
“Ư… Sướng, sướng lắm, mẹ nó, ấn mạnh hơn nữa cho bố!”
Chu Long cắn răng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán nhưng lại cười ha hả: “Nhóc con, bố đã làm lính cả đời, bây giờ về hưu cũng thấy nhàm chán, bị thương chút đỉnh, xem như là giải sầu cho bố lúc xấu trời thôi đấy mà, ha ha, đây là chuyện tốt”.
Ông ấy vỗ vai Sở Phàm, gương mặt trở nên nghiêm khắc: “Nhóc con, đám người trong hội thương mại Tứ Hải đều là bọn côn đồ, lưu manh vô lại ở vùng này, con đừng tính toán với bọn chúng”.
“Không được phép báo thù cho bố, càng không được phép tìm bọn chúng, bằng không bố xem như không có người con trai như con, có nghe không?”
Ông ấy chỉ sợ Sở Phàm đi liều mạng với người ta, càng sợ anh sẽ mất mạng khi làm thế.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, chịu chút tủi thân cũng có sao đâu?
“Vâng”, Sở Phàm đồng ý ngay, anh im lặng không nói gì.
“Đồ vô dụng”, lúc Sở Phàm đi ngang qua Chu Dĩnh, cô ta bật cười mỉa mai: “Anh có giỏi thì kêu Mã Minh Nguyên sang xin lỗi bố, cướp giấy tờ nhà đất của chúng tôi về đây”.
“Anh có làm được không?”
Chu Long quát: “Dĩnh Dĩnh!”
“Đúng là tôi không làm được”.
Sở Phàm nhìn về phía xa xăm, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Một người chết thì phải xin lỗi thế nào?
Buổi tiệc tối nay khiến cho khách khứa đều mất hứng, ai nấy cũng phiền muộn không thôi.
Chỉ có một mình nam chính Tôn Minh Hưng lại vui vẻ vô cùng, anh ta uống rượu thỏa thích!
Bây giờ, rốt cuộc mọi người cũng đã biết Sở Phàm là một thằng bỏ nhà ra đi mười năm, chưa báo hiếu cho bố mẹ được chút nào.
Còn con rể như mình đã chịu thương chịu khó, vất cả cho đi không vụ lợi hơn ba năm ròng. Thật đúng là như trời với đất.
Tôn Minh Hưng vừa cướp hết mọi ánh hào quang, lại đạp Sở Phàm một cú thật mạnh, trong lòng anh ta sung sướng vô cùng!
“Dĩnh Dĩnh, anh, anh muốn tặng em một món quà, một món quà đặc biệt!”
Vào lúc buổi tiệc sắp sửa kết thúc, Tôn Minh Hưng đang sung sướng ấy hớn hở phất tay: “Món quà này là tâm huyết của anh, sở dĩ để sau cùng là muốn tặng cho em niềm vui bất ngờ”.
Anh ta gọi điện thoại: “Nào, lái vào đây!”
“Rừm…”
Tiếng động cơ xe vang dội lập tức làm cả hội trường chấn động, khiến cho khách khứa tỉnh rượu hơn phân nửa, bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn về hướng ấy.
Một chiếc Maserati màu đỏ rực trông có vẻ rất oai phong chậm rãi chạy vào trong, vẻ ngoài oai phong của nó khiến cho cả phòng tiệc gào rú, bọn họ chụp hình lại, đăng lên vòng bạn bè.
“Thích không, Dĩnh Dĩnh, đây là quà mà anh tặng cho em”, Tôn Minh Hưng làm ra vẻ yêu thương cô ta sâu sắc: “Kể từ ngày hôm nay, em sẽ là chủ nhân của nó!”
Đám phụ nữ ở đây kích động và hâm mộ vô cùng, đây là xe sang trăm ngàn tệ lận đấy, hâm mộ chết đi được, hạnh phúc chết đi được.
Chu Dĩnh cảm động đến rớt nước mắt: “Em cảm ơn chồng!”
Trong lúc cảm thấy kích động và vui mừng, cô ta không khỏi quay đầu nhìn Sở Phàm đang ngồi trong góc.
Anh vẫn im lặng như thế, sống lưng thẳng tắp như một hòn núi, chẳng nhìn thấy anh dao động cảm xúc một chút nào.
“Hừ, cố ý giả vờ giả vịt đây mà!”, Chu Dĩnh nở nụ cười lạnh chứa đựng đầy vẻ khinh thường, chắc chắn bây giờ cái tên này đang cảm thấy ngượng ngùng và khó xử lắm, vừa ghen tị lại vừa xấu hổ, chỉ mong có thể đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách đi cho rồi.
Có nhìn thấy không, Sở Phàm, đây là sự khác nhau về thực lực đó, cho dù bố tôi có thích anh hơn đi nữa, cho dù anh có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa thì sao hả?
Chúng ta đã không còn là người trong cùng thế giới rồi!
Anh đã từng phớt lờ tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cho anh không với được đến tôi…
“Bố, con đi đây, có thời gian rảnh thì con lại về thăm bố mẹ”.
Sở Phàm cũng cảm thấy hơi nhàm chán, đến lúc phải đi rồi, anh bèn đứng dậy nói với bọn họ một tiếng.
“Hả, con đi bây giờ à?”, Lưu Minh Hà hơi lưu luyến anh, thế nhưng bà ấy cũng gật đầu, cảm thấy hơi đau lòng: “Thế, thế con đi đường cẩn thận nhé”.
Đều là người một nhà nhưng bây giờ Chu Dĩnh lại tỏa sáng rực rỡ như thế, còn nó chẳng có ai ngó ngàng đến, chắc nó buồn lắm.
Chu Long trừng mắt: “Nhớ không được tới hội thương mại Tứ Hải đấy, chứ bằng không ông đây không nhận đứa con như mi đâu!”
“Vâng”.
Sở Phàm gật đầu, anh sải bước bỏ đi.
Vào lúc anh nhấc chân ra khỏi phòng…
“Rừm rừm rừm!”
Một chiếc Lincoln thân dài sang trọng chậm rãi chạy vào trong cửa, thân xe vừa sang trọng vừa nhã nhặn, bộ phận xe vô cùng xa hoa, không gào hú ồn ào như Ferrari nhưng lại có khí chất vương giả bẩm sinh, bất động như núi, nhìn xuống thiên hạ.
Két…
Chiếc xe dừng lại, trở thành tiêu điểm của cả buổi tiệc trong nháy mắt, trước mặt nó, chiếc Maserati của Tôn Minh Hưng chỉ giống như con mèo trước mặt hổ thôi vậy!
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Tôn Minh Hưng ngớ người, còn nụ cười trên mặt Chu Dĩnh cũng cứng đờ…
Hít…
Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều hít sâu một hơi khí lạnh, bầu không khí bùng nổ ngay lập tức, giống hệt như nồi nước sôi sùng sục…
“Má ơi, Lincolt thân dài, chiếc xe này phải đáng giá hai chục triệu đấy nhỉ, cả nước cũng chẳng có mấy chiếc đâu”.
“Chỉ thế thôi hả? Đây là xe của tổng thống nước Mễ đó, có tiền cũng không mua được, cũng chỉ có ba người trong Giang Lăng của chúng ta đủ tư cách để mua nó mà thôi!”
“Thế, thế rốt cuộc là ông lớn nào ghé thăm thế, lẽ nào là bố của Minh Hưng à?”
Chu Dĩnh cũng đảo mắt nhìn Tôn Minh Hưng với vẻ ngạc nhiên, từ nét mặt kinh ngạc của anh ta, cô có thể chắc chắn rằng chiếc xe này chẳng liên quan gì đến anh ta cả.
“Cố lên”, Chu Dĩnh nắm tay Tôn Minh Hưng thật chặt: “Em tin ràng sau này chúng ta cũng sẽ mua được nó!”
Tôn Minh Hưng mỉm cười, anh ta đã lấy lại được không ít lòng tự tin.
Vào lúc này, Sở Phàm bước đến sờ chiếc xe Lincolt.
“Anh cũng hiểu biết về xe hả?”, Tôn Minh Hưng tỏ vẻ khinh thường.
“Không hiểu lắm”, Sở Phàm đáp.
Tôn Minh Hưng tỏ vẻ kiêu ngạo, anh ta giới thiệu một cách đắc ý: “Chiếc xe này ấy à, từ nội thất cho đến hình dáng đều là kinh điển, xe sang Lincolt được làm thủ công hoàn toàn, cho dù có bán anh đi cũng không nổi một cái ốc vít nữa, tôi…”
Cạch!
Sở Phàm dứt khoát mở cửa xe ra, anh đường hoàng bước vào trong xe trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Anh ta ngồi vào trong rồi à?!!
Rừm rừm…
Tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe lái thẳng một nước.
Khói bụi tan đi.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đồng loạt hóa đá, bọn họ há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một trái dừa.
Không ngờ chiếc xe này của Sở Phàm!
Ánh mắt Chu Long tỏa sáng, ông ấy phá ra cười ha hả: “Có nhìn thấy chưa, ông đây nào có nhìn nhầm người, con trai của tôi giỏi thế đấy, tài ba thế đấy!”
“Tôn Minh Hưng, chiếc xe này của Tiểu Phàm đáng giá hai chục triệu, đủ để mua cả công ty Tôn thị của cậu rồi đấy, cậu còn kêu nó lau dọn nhà vệ sinh à?”, Chu Long hừ lạnh mỉa mai: “Cậu oai phong quá nhỉ”.
Tứ chi của Tôn Minh Hưng cứng đờ, ngọn gió lạnh táp vào mặt giống như một cú tát, đánh mạnh lên gương mặt tự cho mình là đúng của anh ta.
Vang bôm bốp!
Chu Dĩnh cũng giật mình, trong tiềm thức, dường như có một thứ vô cùng quan trọng giữa cô ta và Sở Phàm đột nhiên vỡ nát!
Không còn giữ lại được nữa…
Rốt, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!!
Cùng lúc đó, sau khi lên xe, Sở Phàm dặn dò La Cường: “Đi đến hội thương mại Tứ Hải”.
Sát khí của anh bốc hừng hực.
“Tôi muốn giết người”.