Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413: Nhanh như vậy đã tự tát vào mặt mình

Trong ánh mắt vô cùng ghen tị và phẫn uất của nhà họ Diệp, Thẩm Thu liếc mắt nhìn đám người Diệp Vinh Hữu một cách trịch thượng, cười chế nhạo nói:

“Từ nhỏ tôi đã luôn đi theo bố, biết chính xác ông ấy đã đi gặp gỡ, ăn uống với ai, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng gặp anh”.

“Anh cứ luôn miệng nói mình là bạn thân của bố tôi, là khách quý của nhà họ Thẩm, vậy thì tôi hỏi anh, anh quen bố tôi lúc nào? Ai là người giới thiệu? Có đáng tin không?”

“Tôi....”, Diệp Vinh Hữu nhất thời không nói lên lời, mồ hôi lạnh túa ra.

Hắn nào có quen biết Thẩm Vạn Tuyên chứ.

Ánh mắt Thẩm Thu lóe lên, cười giễu cợt: “Nếu không trả lời được, vậy là rõ ràng anh đang núp dưới cái bóng nhà họ Thẩm chúng tôi để lừa bịp thiên hạ, cái tội danh này nhà họ Diệp các anh gánh không nổi đâu”.

“Đừng trách tôi gọi người đuổi hết mấy người ra ngoài, đuổi cùng giết tận cả nhà họ Diệp mấy người”.

Lúc này, tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Diệp đều sửng sốt.

Nhà họ Diệp chỉ là một gia đình hạng hai, sao khi bà cụ nhà họ Diệp qua đời, địa vị của nhà bọn họ ngày một giảm sút, làm sao có thể so sánh được với nhà họ Thẩm.

Diệp Vinh Hữu run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ra không nói lên lời.

Đó là âm mưu của Diệp Vinh Thiều, cụ ta trợn mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, ông Thẩm có bạn bè như thế nào, chẳng lẽ đều phải nói với một đứa nhóc như cô sao? Ông ấy đánh giá cao tài năng của Vinh Hữu nhà tôi, chuyện này còn có thể giả được sao?”

Hoàng Phương cũng lấy làm tự tin: “Đúng vậy, ông Thẩm đích thân phái người gửi thư mời đến nhà họ Diệp, nói muốn uống ba trăm chén với Vinh Hữu nhà chúng tôi, hồi tưởng lại chuyện cũ. Thư mời này là bằng chứng”.

Diệp Kiến Lĩnh xua tay, sợ đêm dài lắm mộng: “Được rồi, chúng ta đừng ở đây phí lời nữa, đợi lát nữa vào trong hội trường, gặp ông Thẩm không phải mọi chuyện rõ ràng rồi sao”.

“Đúng vậy, đợi lát nữa gặp ông Thẩm, nhất định phải bảo ông ấy dạy dỗ con nhóc này cẩn thận mới được”, Hoàng Phương kiêu ngạo chỉ tay vào người Thẩm Thu nói.

“Mấy, mấy người....”

Thẩm Thu tức ói máu, không biết xấu hổ, cô ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!

Bức thư đó rõ ràng là Thẩm Vạn Tuyên gửi cho Sở Phàm, nhưng nó lại bị những kẻ xấu xa nhà họ Diệp sử dụng để phô trương quyền lực.

Nếu không có Sở Phàm, cô ta đã lao tới đấm văng tất cả những tên khốn vô liêm sỉ này chỉ bằng một cú đấm.

Sở Phàm vỗ vai Thẩm Thu, nói: “Loại người này không đáng để chúng ta tức giận, chúng ta đi vào đi”.

Thẩm Thu đẩy tay anh ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi làm vào gì, đợi xem kịch hay đi”.

Trong ánh mắt khó hiểu của Sở Phàm, cô ta mỉm cười đắc ý nói: “Yên tâm đi, nhà họ Diệp sẽ không vào được hội trường đâu, bọn họ sẽ chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi”.

Thẩm Thu lặng lẽ gửi một tin nhắn cho bộ phận an ninh của buổi tiệc: “Người nhà họ Diệp bị tước quyền tham gia vào buổi tiệc, lập tức cho bọn họ vào danh sách đen!”

Đám khốn kiếp này, xem lần này mấy người còn dám kiêu căng ngạo mạn không!

Sở Phàm bất lực mỉm cười, nhưng dù sao cũng có trò hay để xem, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc này, ở lối vào của bữa tiệc, đám người nhà họ Diệp xếp thành hàng, hùng hổ đi vào hội trường của bữa tiệc.

“Nhà họ Diệp ở Tây Dã, được ông Thẩm mời đến dự tiệc!”

Hoàng Phương kiêu hãnh đi lên trước, đưa lá thư mời tinh xảo trong tay ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, đắc thắng nhìn lướt qua những vị khách xung quanh.

Bà ta cố tình nói to, sợ những người khác không nghe thấy, sợ người ta không chú ý đến gia đình mình.

Hiệu quả tốt một cách đáng ngạc nhiên, tất cả các khách mời có mặt tại đây đều chỉ trỏ, vẻ mặt đầy ghen tị.

“Nhà họ Diệp này gần đây lên như diều gặp gió, một lần mà được bao nhiêu người đến dự tiệc thế này? Tôi bỏ ra trên dưới hai mươi triệu cũng chỉ mới nhận được một tấm thiếp mời”.

“Này, đúng là khí thế ngút trời, nghe nói nhà họ Diệp trúng mánh rồi, ông Thẩm rất thích cậu chủ trẻ tuổi tên Diệp Vinh Hữu nhà họ Diệp. Ông ấy đặc biệt cử quản gia gửi thư mời tất cả người nhà họ Diệp đến dự bữa tiệc này, còn muốn uống một chầu không say không về với Diệp Vinh Hữu đấy!”

“Thật sao, nhà họ Diệp may mắn thật sự, ngưỡng mộ quá đi”.

Nghe thấy những lời tán thưởng này, người nhà họ Diệp hừng hừng khí thế, phổng mũi tự hào.

Sắc mặt Diệp Vinh Thiều càng đỏ hơn, cụ ta như đột nhiên trẻ ra hai mươi tuổi, đã bao nhiêu năm rồi, cụ ta chưa từng cảm nhận được cảm giác nở mày nở mặt như vậy.

Diệp Vinh Hữu được săn đón nhất, nhiều doanh nhân, ông chủ thành đạt chủ động chào hỏi, thậm chí còn có một số cậu chủ con nhà giàu chủ động nịnh nọt, bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Hoàng Phương cười không khép được miệng, khiến bao nhiêu cô gái đứng xung quanh mong muốn được trở thành con dâu của bà ta.

Khuôn mặt bà ta ngạo mạn, đắc ý quét mắt nhìn Sở Phàm bên cạnh, không khỏi nhếch mép:

Đây chính là sự cách biệt đấy, cái loại con hoang thấp bé hèn mọn vĩnh viễn cũng không bao giờ được xếp ngang hàng với con trai bà ta!

“Xin lỗi, mấy người nằm trong danh sách đen, không thể vào hội trường được, mời các người rời khỏi đây”.

Đột nhiên, nhân viên bảo vệ ở cửa bữa tiệc lạnh lùng nói, kéo cả đám người nhà họ Diệp ra ngoài

Toàn hội trường bùng nổ.

Đám người nhà họ Diệp bị sốc, bọn họ không dám tin vào mắt mình.

Những vị khách xung quanh hai mắt sáng rực, tất cả đều hả hê chuẩn bị xem kịch hay.

Tự tát vào mặt mình, hóa ra lại nhanh như vậy!

“Gì, gì cơ?”

Diệp Vinh Thiều kích động đến mức râu ria dựng ngược lên, nói với nhân viên bảo vệ: “Mấy người nhìn cho rõ, tôi là Diệp Vinh Thiều, tôi là chủ nhà nhà họ Diệp, chúng tôi là khách quý do đích thân ông Thẩm mời đến, làm sao lại có thể bị cho vào danh sách đen, không cho vào hội trường được!”

Diệp Vinh Hữu cũng bước tới, cau mày nói: “Có phải mấy người có nhầm lẫn gì không, tôi yêu cầu mấy người tra lại thân phận một lần nữa, tôi là Diệp Vinh Hữu”.

Nhân viên bảo vệ rất cứng rắn, thẳng thừng từ chối: “Những người có tên trong danh sách đen không được phép vào. Đây là quy định, nếu như không chịu rời đi, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế”.

Một số nhân viên bảo vệ đã dùng dùi cui điện, chuẩn bị ‘dỗ’ đám người này.

“Mấy, mấy người thật quá đáng, lại dám đuổi tôi!”, Diệp Vinh Thiều suýt chút nữa bị đẩy ngã xuống đất, tức xì khói đầu.

Hai tay Hoàng Phương chống eo, bà ta hét lên như một con chuột chù: “Mấy người định làm phản à? Một đám nhân viên bảo vệ quèn mà dám ngăn cản chúng tôi? Mấy người có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là người nhà họ Diệp, dám chọc tức bà đây, có tin bà giết chết cả họ nhà mày không!”

Sắc mặt của nhân viên bảo vệ trước mặt lập tức thay đổi: “Các người đây là đang muốn uy hiếp chúng tôi sao?”

“Đúng vậy, thì sao làm, một đám nhân viên bảo vệ thối tha, lại cho mình là nhân vật to lớn gì rồi!”, khi thấy vợ mình bị ức hiếp, Diệp Kiến Lĩnh ra dáng đàn ông, vẻ mặt giận dữ bước tới:

“Có bản lĩnh thì nói tên ra đi, xem tao xử lý lũ chúng mày thế nào, dám đắc tội với nhà họ Diệp, mày biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

“Bốp!”



Một nhân viên bảo vệ lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp lấy từ trong túi ra giấy tờ tùy thân của sĩ quan ném lên mặt ông ta: “Tôi là Trung úy của đội Dã Lang Tây Dã, mấy người có bản lĩnh thì động vào thử xem”.

Diệp Kiến Lĩnh sững sờ.

“Bốp!”

Lại thêm một giấy chứng nhận khác được ném ra: “Tôi là phó chỉ huy của đội quân đầu tiên của Tây Dã”.

“Bốp!”

“Đội trưởng của trung đoàn sinh sát của Sư đoàn ba Tây Dã”.

“Bốp bốp bốp!”

Mười mấy tấm giấy chứng nhận bay khắp nơi.

Bùng nổ!

Tất cả đều là sĩ quan!

Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều ngây người ra, hai chân mềm nhũn, sợ đến mức muốn tè ra quần.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK