Lời còn chưa dứt, giọng nói kiêu ngạo của Tiểu Ngũ đã vang lên: “Ném ra ngoài! Rác rưởi, ném ra ngoài!”
Chú Ngưu còn chưa xuất hiện thì Diêu Linh Nguyệt đã xuất hiện trước, ra vẻ bản thân đang muốn đi xuống…
Mộc Mỹ Hoa muốn tiến cũng không được, người ta không nể mặt chút nào, muốn đi cũng không xong, người ta không cho bậc thang.
Cô ta không cam tâm rời đi như vậy.
Mộc Mỹ Hoa dùng sức đẩy Viện Viện một cái: “Viện Viện, xin lỗi bà Tô đi!”
Viện Viện nhìn về phía bà cụ Tô, hai mắt rưng rưng: “Bà Tô, thật xin lỗi, Viện Viện nói sai rồi.”
Mộc Mỹ Hoa đẩy vòng tay qua lần nữa, thành khẩn nói: “Lão phu nhân, ngài nhận món quà này đi! Đây là chút tấm lòng của chúng tôi…”
“Thật sự xin lỗi ngài… Viện Viện còn quá nhỏ, không biết nói chuyện, ngài độ lượng đừng so đo với con bé.”
Bà cụ Tô cười lạnh: “Con bé không biết lễ phép là do cô dạy con bé không tốt, còn muốn để người khác chiều theo nó nữa sao? Đạo lý gì vậy?”
Bà cụ Tô suy nghĩ, sợ Túc Bảo chưa làm xong chuyện của mình.
Lúc bà đang định để Hân Hân lên hỏi Túc Bảo xem đã làm xong chưa thì Tô Tử Du đi xuống nói: “Tại sao phải nhận chứ, vòng này tím không ra tím đỏ không ra đỏ, nhìn chẳng đẹp đẽ gì, tảng đá ngoài sân nhà chúng ta còn đẹp hơn cái vòng này!”
Bà cụ Tô vô cùng tán thành gật đầu.
Vừa rồi bà ở trong phòng bếp nấu cơm nên không biết khối đá lớn Túc Bảo chuyển đến là phỉ thúy.
Nhưng cho dù vậy thì bà cũng thấy tảng đá đẹp hơn cái vòng tay trước mắt gấp trăm lần.
Mộc Mỹ Hoa lúng túng không thôi.
Cái vòng tay này cô ta đã bỏ ra hai trăm tám mươi vạn để mua đó!
Vì vay tiền cô ta còn hứa hẹn sẽ lấy chiếc vòng trên cổ tay mình để thế chấp.
Vòng tay của Mộc Mỹ Hoa vốn do chồng giám sát, ngày nào về cũng đều có thể thấy được.
Đem vòng tay đi thế chấp mấy ngày chắc chắn sẽ bị phát hiện, cô ta còn đang phải tìm cách để xoay xở.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy mà Tô Tử Du lại nói vòng tay của cô ta còn không bằng một tảng đá?
Đúng là tức điên lên được mà!
Mộc Mỹ Hoa đè cơn tức của mình xuống nói: “Chiếc vòng này đúng là không đáng bao nhiêu tiền, do tôi đến vội mà cửa tiệm này chỉ có mỗi chiếc này nhìn khá đẹp mắt, là tôi không chu đáo…”
Bà cụ Tô còn nói tiếp: “Còn nữa, đừng có mở miệng là gọi Tiểu Phàm, mặc dù có chút quan hệ với nhau nhưng không phải muốn leo lên là leo được đâu!”
Mộc Mỹ Hoa cắn môi, mắt đỏ bừng lên: “Là em ấy nói với ngài như vậy sao?”
“Tiểu Phàm thật sự hiểu lầm rồi…” Mộc Mỹ Hoa lắc đầu: “Lần nào tôi muốn giải thích là lại không biết giải thích như nào cho phải, nhưng em ấy thật sự hiểu lầm rồi, còn nhớ khi nhỏ là tôi và em ấy cùng nhau đi học…”
“Em ấy vẫn luôn chạy theo sau tôi, mở miệng là gọi chị, bây giờ lại vì chuyện của ông nội mà hiểu lầm tôi, tình cảm chị em không ngờ lại đến bước đường này.”
Mộc Mỹ Hoa nói đến đây thì im lặng sụt sịt.
Ai ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vậy sao, là cảm thấy tôi không ở đây nên muốn nói chuyện còn bé thế nào cũng được à?”
Mộc Mỹ Hoa giật nảy mình, cô ta lập tức bình tĩnh lại, vui vẻ nói: “Tiểu Phàm, em cũng ở đây à…”
Bề ngoài cô ta bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối lại, cô ta miễn cưỡng cười nói: “Anh rể em vẫn luôn muốn mời em qua ăn bữa cơm nhưng em lại bận.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm lạnh như băng, anh lạnh lùng nói: “Đừng nói dối nữa.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ Mộc Quy Phàm ở với ba mẹ, bảy tuổi ba mẹ bị sát hại, một mình nó chạy ra hang quỷ, đâu ra thời gian đi học tiểu học với cô?”