Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, bấy giờ họ mới im lặng hoàn toàn.
Mộc Quy Phàm cầm điện thoại di động, sắc mặt anh lạnh tới đáng sợ, anh gửi một tin nhắn: [Cho người điều tra đi, người đứng sau hoạt động lần này là ai! Bắt.]
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng của Túc Bảo đột nhiên vang lên: “Không phải không cho mọi người mặc quần áo yêu thích của mình, chỉ là đừng mặc trước mặt cụ Thành Hoàng là được.”
“Các anh các chị, mọi người có biết không? Cái này không phải là triển lãm gì đâu, nó là một nghi thức.”
Bé chỉ vào đàn tế: “Ba cái này là bàn thờ nè, những con búp bê bị đập vỡ đều có chứa tro cốt của con người, là tế phẩm cho nghi thức này.”
“Có vài người xấu muốn phá hư hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ làm những chuyện này trước mặt cụ Thành Hoàng rõ ràng là đang sỉ nhục cụ Thành Hoàng! Tại sao mọi người lại không phát hiện ra chút nào vậy?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cái gì với cái gì vậy…
Một cô gái yếu ớt giải thích: “Đây không phải cúng tế gì hết, mọi người hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cảnh từng xuất hiện trong phim mà thôi…”
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải, mọi người nhìn đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, lại thấy bầu trời bị mây đen che phủ, gió thổ mạnh.
Trong bàn thờ bị vỡ tan tành, những vật dễ cháy quỷ dị lóe lên.
Một con búp bê đã ngã xuống đang chậm rãi đứng lên, dường như nó đã nhận ra mọi người đang nhìn nên lập tức lại té xuống.
Da đầu của nhiều người có mặt ở quảng trường tê dại.
“Không phải… Chắc tôi nhìn lầm rồi?”
“Sao búp bê có thể tự đứng lên được chứ?”
“Chắc chắn là có người đứng trong bóng tối giật dây…”
Không ai trả lời.
Gió càng lúc càng lớn, dường như có tiếng cười the thé vang vọng khắp quảng trường. Mọi người cẩn thận nghe nhưng lại không nghe được cái gì!
Có người bắt đầu sợ.
Không ai biết đằng sau đàn tế có mấy người đang lén lút quan sát mọi thứ, họ cau mày nhìn trời.
Một người nhỏ giọng nói: “Hôm nay là buổi tế lễ đầu tiên, không thể gián đoạn!”
Hai người còn lại gật đầu, nhanh chóng bước sang hai bên miếu Thành Hoàng.
Hai bên đều bị chôn đinh trấn hồn. Từ một năm trước bọn họ đã cố ý phá hư gạch sứ ở quảng trường, nhân lúc sửa chữa lại thì trà trộn vào đội thi công, đóng đinh trấn hồn xuống trước.
Một cái đinh trấn hồn to bằng cánh tay, nghi thức có bị gián đoạn cũng không sao, chỉ cần vẫn còn đinh trấn hồn thì vẫn có thể tiếp tục!
Túc Bảo đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, Kỷ Trường cũng nhanh chóng bay tới kiểm tra, giọng nói sốt ruột truyền tới từ xa xa: “Túc Bảo, mau tới đây!”
Túc Bảo thoát khỏi Mộc Quy Phàm, bé vội vàng chạy tới.
Giọng Kỷ Trường gấp gáp: “Nơi này có đinh trấn hồn! Đám người này quả thực quá xảo quyệt! Phải rút chúng ra ngay lập tức!”
Túc Bảo vừa định hành động, Kỷ Trường bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, bên kia vẫn còn!”
Hắn nhìn lên bầu trời, dường như miếu Thành Hoàng đang bị một nửa vòng tròn màu đen trông như một cái lồng thủy tinh bao lấy, đầu kia của nửa vòng tròn là đinh trấn hồn ở góc bên này, phía đối diện còn một cái nữa.
“Phải rút ra cùng lúc mới được!”
Mộc Quy Phàm đi theo Túc Bảo tới, anh hỏi: “Sao vậy?”
Túc Bảo nhanh chóng thuật lại những lời Kỷ Trường vừa nói.
Bé nhìn khắp nơi, sau đó nhặt một hòn đá lên rồi dùng sức đập vỡ một viên gạch sứ, quả nhiên một đoạn đinh trấn hồn màu đỏ đã lộ ra ngoài.
Mộc Quy Phàm lập tức bước sang một bên khác, anh gõ thử, tìm được một viên gạch sứ không có tiếng vọng lại.
Anh dùng một cước đập vỡ viên gạch sứ đấy, một cái đinh đỏ tươi lộ ra ngoài.
Túc Bảo nắm đinh: “Ba, phải rút ra cùng lúc!”
Mộc Quy Phàm gật đầu.
Anh cầm lấy đinh trấn hòn, bấy giờ anh mới phát hiện dù mình có dùng toàn bộ sức lực thì đinh trấn hồn cũng không nhúc nhích!
Kỷ Trường bay xung quanh anh, nhỏ giọng nói: “Người phàm không thể nào làm nó di chuyển được.”
Mộc Quy Phàm đang dùng hết sức lực thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tim anh thắt lại.
Quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt đang kề sát người mình.
Mộc Quy Phàm: “...”