Cây kim đã bị Diêu Thi Duyệt lấy đi.
Diêu Thi Duyệt khẽ mỉm cười, cúi người nói: "Tô tiểu thư, tôi tiêm sẽ không đau đâu, không tin thì thử xem nhé.”
Cô ta lặng lẽ lấy một lá bùa trong túi ra, động tác rất khẽ, muốn lặng lẽ đeo lá bùa vào tay Túc Bảo.
Diêu Thi Duyệt rất tự tin vào phương pháp này của mình, và “tiên nhân” đứng sau lưng cô ta cũng rất có bản lĩnh đấy.
Nhưng cô ta không hề biết rằng những hành động này trước mặt Túc Bảo chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ…
Túc Bảo vốn đang lo lắng khi không thấy Diêu Thi Duyệt có gì bất thường, nhưng bây giờ bé đã thấy một luồng khí đen bốc lên trên đỉnh đầu của cô ta rồi.
"Oa!" Túc Bảo kinh ngạc chặn tay cô ta lại: "Dì, dì muốn bỏ bùa con à?"
Sắc mặt bà cụ Tô khó coi, trực tiếp ngăn Diêu Thi Duyệt sang một bên.
"Bệnh viện của các người thì các người muốn làm gì thì làm sao? Chó mèo gì cũng có thể tiêm cho người ta à?!" Vẻ mặt bà cụ nghiêm nghị nói: "Gọi giám đốc của mấy người ra đây!"
Trong lòng Diêu Thi Duyệt sửng sốt, đây là bà cụ Tô!
Mẹ chồng tương lai của cô ta!
May mắn thay, cô ta đang đeo khẩu trang, lập tức cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi!" rồi vội vàng rời đi!
Bà cụ Tô cau mày, giám đốc phòng tiêm chủng cũng bước ra xin lỗi rối rít.
Vì cả hai đứa trẻ đều cần được tiêm phòng nên bà cụ Tô cau mày, Túc Bảo kéo bà cụ đi nên cũng không thèm truy cứu sự việc nữa.
Chẳng mấy chốc, tiếng Hân Hân khóc lóc thảm thiết vang lên từ phòng tiêm chủng...
Sau khi tiêm phòng xong, bà cụ Tô đưa bọn nhỏ về.
Bà cụ hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ Túc Bảo - nếu không chuyện hôm nay đã không trôi qua dễ dàng như thế này.
Diêu Thi Duyệt trốn sau phòng tư vấn với vẻ mặt rất đáng sợ.
Lại bị đứa trẻ đó phát hiện… Chết tiệt.
Nhưng cũng không thể để bà cụ Tô có ấn tượng xấu với cô ta... Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm điều gì đó, yêu cầu 'tiên nhân' tẩy não bà cụ Tô, khiến bà ấy quên đi chuyện hôm nay...
Túc Bảo sẽ đến trường trong vài ngày tới, Phách Tổng đã ổn định cuộc sống ở nhà họ Tô..
Điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào
Bà cụ Tô nghĩ rằng cô ta đã không còn cách nào khác rồi, dù sao thì nhà họ Tô cũng đã nhìn thấu cô ta rồi, không thể chịu được bộ dạng đó, dù có tốn bao nhiêu công sức thì cũng vô ít thôi.
Chớp mắt một tuần trôi qua, bà cụ Tô nhận được lời mời - Muốn mời bà cụ Tô nổi tiếng trên mạng đến tham dự một buổi tụ họp khiêu vũ ở quảng trường.
Ông cụ Tô ngước lên và ngạc nhiên hỏi: "Bà muốn đi à?"
Một bà cụ giàu có...
Bà cụ Tô tự hào nói: "Sao vậy? Lần này sẽ có rất nhiều ông già đến đó, nếu ông chọc làm tôi không vui thì tôi sẽ đi tìm một ông bạn già khác để khiêu vũ cùng.”
Ông cụ Tô: "..."
Bà già sói mắt trắng này, thời gian gần đây là ai quay video cho bà, ai là người xòe hoa cho bà, lại còn muốn đi kiếm ông già khác sao!
Bà cụ Tô nhìn ông kinh ngạc, tâm trạng rất tốt.
Bà bưng một bát cơm lớn ngồi ở cửa ra vào: "Phách Tổng đến đây! Mau lại đây ăn cơm đi!"
Ông cụ Tô: "..."
Mỗi lần nghe đến cái tên này ông đều có một loại cảm giác như đang gọi con trai mình.
(Tô Nhất Trần ở công ty hắt hơi "?")