Tô Lạc xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rồi nhét lại vào túi.
Lúc này anh nhìn thấy một người bán hoa bên đường, trong đó có một bó hoa hình gấu màu hồng rất dễ thương.
“Dừng xe lại.” Anh nói.
Trợ lý vội vàng dừng xe lại, hỏi: "Thầy Tô, có chuyện gì vậy?"
Tô Lạc mở cửa đi xuống: "Tôi đi mua một bó hoa, đợi chút."
Lúc này đã mười một giờ đêm, cả phố không một bóng người, trước mặt chỉ có hai ba quầy bán hoa quả, phim nhuộm màu và người bán hoa.
“Lấy bó này cho tôi.” Tô Lạc lấy điện thoại di động ra, nói: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quầy hàng ngẩng đầu, mệt mỏi nói: “Chúng tôi đóng cửa hàng rồi, tôi bán cho anh một trăm năm mươi tệ, bình thường tôi đều bán hơn hai trăm.”
Tô Lạc gật đầu, quét mã QR trả hai trăm tệ, cầm bó hoa gấu rời đi.
Anh đưa tay chạm vào một con gấu nhỏ, thật dễ thương, chắc Túc Bảo sẽ thích.
Tô Lạc không chú ý tới, sau lưng anh có một loạt dấu chân.
Những dấu chân đi theo anh, đột nhiên tiến lại gần vài bước, rồi lại lùi lại vài bước mà không rõ lý do.
Nơi góc tối của con phố, có một bé gái khoảng sáu tuổi đang đứng.
Cô bé cầm la bàn, đang định lao tới thì nhìn thấy một luồng sáng xanh từ trên người Tô Lạc phóng ra, đánh bay nữ quỷ bám đuôi anh.
Cô bé chau mày, nhìn Tô Lạc.
“Lại là con bé đó….” Cô bé trong góc tối hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Khi về tới nhà, cô bé phát hiện ra đèn trong nhà đã bật sáng.
Cô bé lạnh lùng mở cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy một cô gái đắp mặt nạ đang nằm trên ghế sofa xem phim hoạt hình.
Thấy cô bé trở về, cô gái ngồi bật dậy: "Cố Tiểu Bát em lại đi đâu thế? Đã khuya như vậy rồi, mới tí tuổi đầu mà đã biết ra ngoài chơi lúc nửa đêm à?"
Cô bé chỉ lạnh lùng ậm ừ một tiếng rồi cúi xuống thay giày.
Cố Thất Thất đi tới, gõ nhẹ lên đầu cô bé: "Chị đang nói chuyện với em đấy!"
Cô bé thờ ơ đáp: “Em tên là Cố Thịnh Tuyết, không phải Cố Tiểu Bát!”
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách thoáng hiện sự rét lạnh: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cố Thất Thất "..."
Cô ấy nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trước khi bước vào phòng, Cố Thịnh Tuyết còn quay đầu lại, nói "Em không thích bị người khác quấy rầy, chị đừng gõ cửa nhé."
Cố Thất Thất "..."
Tê liệt rồi!
Cô ấy đã nói với ba mẹ từ trước, 40- 50 tuổi rồi còn sinh con thứ hai gì nữa, nhìn đi, chẳng ai quản nổi!
Những đứa trẻ khác ít ra cũng khóc một hai tiếng khi bị va đụng chỗ nào đó.
Cố Thịnh Tuyết lại chưa bao giờ khóc. Lúc mới chào đời, cô bé chỉ bình tĩnh nhìn vào mặt một y tá, một tuổi đã dám lăn ra khỏi nôi, ngã đau cũng không khóc mà tự bò dậy.
Cố Thất Thất lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy Cố Thịnh Tuyết khóc!
“Ôi, chỉ biết làm người ta lo lắng thôi! Không thể đáng yêu như Túc Bảo à…. Một đứa nhóc mà suốt ngày lạnh mặt ra!”
**
Tô Lạc vừa về đến trang viên nhà họ Tô.
Không ai để ý đến một cặp dấu chân trên nắp cốp xe…
Túc Bảo đã ngủ. Tô Lạc nhẹ nhàng đi vào phòng Túc Bảo, đặt bó hoa gấu lên bàn cạnh giường ngủ.
Nhìn cô bé đang ngủ say, anh không khỏi đưa tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của bé.
"Chúc ngủ ngon, bé dễ thương."
Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh mở to hai mắt, chửi thề một tiếng.
“Anh tư, anh vừa đi tới chỗ nào không đứng đắn à! Ôi, không ngờ còn mang về một quỷ hồn xinh đẹp!”
Chỉ thấy sau lưng Tô Lạc là một quỷ hồn xinh đẹp. Nó mặc một chiếc yếm che ngực và bụng, choàng khăn choàng màu hồng, đi chân trần, đôi chân ngọc mảnh khảnh xinh đẹp.
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp, quỷ ướt át quyến rũ đấy nha!”
Quá xinh đẹp, đẹp đến mức một cô gái như cô cũng phải rung động.
Quỷ ướt át vặn vẹo eo thon, liếc Tô Cẩm Ngọc một cái, cười ngọt ngào nói: "Em gái, đừng làm hỏng việc tốt của chị nha! Chị chấm anh tư của em rồi đó!"
Tô Cẩm Ngọc: “Không đâu, tuyệt đối không làm hỏng chuyện của ngươi đâu! Anh tư của ta độc thân 28 năm rồi, chỉ cần ngươi không hại chết anh ấy thì cứ việc nỗ lực hết sức hành hạ anh ấy!”
Quỷ ướt át: “?”
Tô Cẩm Ngọc ho khan: “Ta không có ý đấy, ha ha ha, chỉ tại ta thấy anh tư của ta độc thân quá đáng thương!”
Quỷ ướt át cười híp mắt: “Chị thích nhất mấy cô em gái sáng suốt như em nè, có muốn theo chị đây làm liều một phen không?”
Tô Cẩm Ngọc mở to hai mắt: “Ta là loại quỷ đó ư? Người ấy là anh trai ruột của ta mà!”
Quỷ ướt át câm nín, trợn trắng mắt nói: “Chị có ý như vậy đâu? Em xem trong căn phòng thứ hai ngoài hành lang này, có một người đàn ông rất cao và đẹp trai."
Tô Cẩm Ngọc xua tay nói: "Không hứng thú, người đàn ông mà ngươi nói là ba của con gái ta, chẳng kích thích tẹo nào."
Quỷ ướt át: “….”
Nó mở to mắt ngạc nhiên: “Không nhìn ra nha, em gái chơi lớn thật, ba của con gái mình đẹp trai thế kia thì không thích, lại thích người đàn ông khác ư?”
Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt.
Đương nhiên không phải rồi.
Nếu có cơ hội, ai mà không muốn có một tình yêu ngọt ngào cơ chứ ~
Dù sao, lúc cô chết cũng mới hai mươi tuổi.
Nhưng cô sắp phải đi đầu thai rồi, cô không được phép quyến luyến bịn rịn thế giới này.
Quỷ ướt át khoát tay: “Bỏ đi, chị đi tìm anh tư của em!”
Nó đi theo Tô Lạc và bay ra ngoài.
Tô Cẩm Ngọc cười he he một tiếng.
Túc Bảo làm một cái túi thơm đuổi tà ma cho anh tư.
Nếu quỷ ướt át có thể đụng tới một sợi lông chân của anh tư thì coi như Tô Cẩm Ngọc cô thua!
Nhưng quỷ ướt át này thật sự quá xinh đẹp, Tô Cẩm Ngọc kìm lòng không đặng mà bám theo.
Cô tuyệt đối không có ý muốn nhìn trộm.
Chỉ là tò mò người bị quỷ ướt át bám thân thì sẽ như thế nào.
Quỷ xui xẻo nhập thân sẽ khiến kí chủ đen đủi.
Quỷ nhu nhược nhập thân sẽ khiến kí chủ nhút nhát.
Trong hồ lô linh hồn còn có một quỷ đào hoa, suốt ngày chỉ thích chòng ghẹo quỷ nhu nhược, dù là người sống hay người chết, miễn là đàn ông thì nó đều si mê, nếu bị nó nhập thân thì sẽ muốn có thật nhiều bạn trai.
Vậy quỷ ướt át thì sao….
Liệu anh tư của cô có sợ đến mức bỏ chạy ba dặm, hoặc là ra ngoài, rẽ trái vào quán bar, ba năm sau chị dâu sẽ tìm đến với ba bảo bối hay không??