Chỉ có Cái Chuông còn đang cọ vào chân Túc Bảo, vô cùng đáng thương.
Túc Bảo bế mèo lên an ủi: “Chị hiểu lầm em rồi, Tiểu Ngũ thật là xấu xa, nó ức hiếp em, lần sau chúng ta sẽ không chơi với nó nữa nha.”
Lần sau bắt được quỷ hồn, nhất định phải ném Tiểu Ngũ ra ngoài một lần, hừm!
Cái Chuông: “Meo meo.”
Trên cây lớn, Tiểu Ngũ trông thấy Cái Chuông trơ tráo cọ người vào Túc Bảo, khi thấy nó lén lút nhìn, con mèo kia còn nhìn lại với vẻ khiêu khích.
Tiểu Ngũ: “...”
Con mèo này đúng là nữ hoàng phim truyền hình!
Trà xanh meo meo!
Hoa sen trắng meo meo!
Tiểu Ngũ quá đỗi tức giận.
**
Nói về Cố Thịnh Tuyết, khi cô bé đến bệnh viện Đệ Tứ, trời vẫn còn sáng, cô bé đi từ khoa ngoại trú đến khoa nội trú, rồi từ khoa nội trú xuống tầng một.
Tìm tòi từ khi trời còn sáng tới tận lúc tối muộn...
Nhưng chẳng thấy bóng dáng quỷ hồn nào!
Cố Thịnh Tuyết sửng sốt, không thể nào, âm khí tụ tập trong viện Đệ Tứ này, lẽ ra phải có quỷ hung dữ hoặc lệ quỷ, hoặc tệ lắm cũng phải có cô hồn dã quỷ chứ nhỉ?
Chẳng ngờ đến một quỷ hồn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Điều mà Cố Thịnh Tuyết không biết là, tất cả quỷ hung dữ và lệ quỷ ở viện Đệ Tứ đều đã được Túc Bảo xử lý rồi.
Những cô hồn dã quỷ còn sót lại... dưới thao tác của Mộc đạo sĩ đã sớm khôn ngoan hơn rồi.
Hễ có người đến là chúng lại bỏ chạy, người rời đi chúng sẽ mò mặt ra, trước đây chúng luôn hù dọa người khác, giờ thì hay rồi, tình thế hoàn toàn đảo ngược…
Đây chính là nguyên nhân Cố Thịnh Tuyết nhìn thấy âm khí ở viện nhưng lại không thấy quỷ.
Cố Thịnh Tuyết liên tiếp trắng tay ra về.
Thật đáng chết, cô bé bỗng trông thấy lá bùa màu vàng mà Túc Bảo bán cho các quỷ hồn ở một góc của bệnh viện, giờ thì cô bé đã hiểu ra - nơi này đã bị Túc Bảo truy quét rồi!
Cố Thịnh Tuyết: “...”
Ói ra máu.
**
Bệnh viện về đêm vô cùng yên tĩnh, cả bệnh nhân và người nhà của họ đều đã ngủ.
Tô Tử Tích ngủ chập chờn, cậu mơ thấy chú út đang cầm dao cười toe toét với cậu.
Cậu cũng mơ thấy một bác sĩ khác cầm một con dao lớn, chém mạnh vào đầu cậu.
Sau đó Tô Tử Tích giật mình tỉnh lại.
Tô Tử Tích mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.
Trong giấc mơ, cậu không qua khỏi cuộc phẫu thuật và bỏ mạng…
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã bài xích cuộc phẫu thuật này, giờ thì cậu càng thấy nó phản cảm hơn.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy ba cậu đang nhoài người trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, mặt ba cậu còn dính một bức vẽ thiết kế bên dưới.
Không rõ ba cậu đã ngủ quên từ lúc nào.
Tô Tử Tích mím môi, trong ký ức của cậu chưa bao giờ có hình ảnh ba mẹ đi cùng cậu, có lẽ khi còn nhỏ, ba mẹ cũng từng đi cùng cậu như những ba mẹ khác, nhưng cậu chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.
Từ mảnh kí ức mà cậu còn giữ lại trong đầu, mẹ cậu luôn ở bên em gái cậu, còn ba cậu luôn bận rộn với công việc và không bao giờ về nhà.
Cậu bắt đầu ở trong phòng một mình từ năm ba tuổi, cậu không cho người khác vào và không thích ra ngoài.