Túc Bảo lơ mơ một hồi mới nhớ ra chuyện ngôi mộ.
Cô bé vui vẻ nói: “Được ạ! Em nhớ rồi, sau này nhất định sẽ xây cho anh ngôi mộ hình tháp pha lê!”
Tô Tử Tích hài lòng gật đầu.
Tô Tử Du ở bên cạnh chỉ cảm thấy thật ‘ảo diệu’.
Không phải chứ Tô Tử Tích, em hài lòng cái gì thế??
Cái này, cái này, cái này... hình như đây không phải là điều mà trẻ con nên cân nhắc, phải không?
Tô Tử Du hỏi: “Đúng rồi Túc Bảo, hồi nãy anh quay được hình ảnh mấy con quỷ trên phim trường, không cần bắt đám quỷ đó à?”
Tổng cộng có bảy- tám quỷ hồn!
Nhiều như vậy, nếu không một mẻ hốt gọn thì thật có lỗi với lưới bắt quỷ mà cậu nghiên cứu bao ngày nay!
Túc Bảo lắc đầu đáp: “Các quỷ hồn đó không hại con người nên không cần bắt!”
Quỷ hồn đã hù dọa chú nhân viên khi trước cũng chỉ cười he he rồi bay đi.
Các quỷ hồn dính lên người các diễn viên quần chúng có lẽ làm quỷ lâu ngày thấy buồn chán quá, lại hiếm khi tới dịp nhộn nhịp là rằm tháng 7 nên chúng nó mới bay ra ngoài chơi chút thôi!
Còn dì quỷ kia nữa, dì ấy đã giúp cô bé một chuyện lớn nha!
Tô Tử Du nói: “Được thôi…. Thế mấy ngày tới chúng ta có ra ngoài không? Tết trung nguyên sẽ có nhiều quỷ bay ra ngoài, bắt quỷ trong vài ngày đã hoàn thành chỉ tiêu KPI cả năm rồi!”
Túc Bảo tò mò: “KPI là gì ạ?”
Tô Tử Du: “Là chỉ số đo lường hiệu suất.”
Túc Bảo lại hỏi: “Hiệu suất là gì ạ?”
Tô Tử Du mấp máy môi, mười vạn câu hỏi vì sao của em gái thật đáng sợ!
Nhưng may mắn thay, cậu là một người anh trai rất hiểu biết.
Tô Tử Du hắng giọng nói: “Ví dụ như hồ lô linh hồn của em cần 100 oán quỷ mới có thể lấp đầy, vậy mục tiêu hiệu suất của chúng ta là 100%.”
“Nếu chúng ta bắt được 30 oán quỷ, vậy thì mục tiêu hiệu suất đã hoàn thành được 30%.”
“Nếu chúng ta bắt liền một mạch được luôn 100 oán quỷ trong tết trung nguyên thì mục tiêu hiệu suất của chúng ta hoàn thành rồi, đây gọi là hoàn thành chỉ tiêu KPI.”
“Em hiểu chưa nào?” Tô Tử Du nhìn Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi ạ! Nhưng sao chúng ta phải nóng ruột hoàn thành chỉ tiêu KPI như vậy?”
Tô Tử Du: “Ơ… Chẳng phải sư phụ em đã nói, nếu không lấp đầy hồ lô linh hồn thì em sẽ biến mất ư?”
Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Sư phụ nói mục đích bắt quỷ không phải vì muốn -bắt - quỷ!”
Tô Tử Du ngẩn người, hỏi: “Thế thì vì cái gì?”
Túc Bảo cũng thấy mơ hồ: “Cái này em không rõ lắm! Sư phụ nói bắt thì bắt thôi!”
Tiểu Ngũ xen lời: “Đi bắt quỷ, bắt các quỷ hồn không xác định, đi đến những nơi khác nhau để bắt quỷ! Đên phố lớn, đến những tòa nhà xây dở, đừng hỏi tại sao, hãy cứ đi bắt những quỷ hồn tự do nhất!”
Tô Tử Du: “…”
Bà cụ Tô đứng trong phòng ăn gọi mọi người vào dùng cơm, Túc Bảo đặt đồ chơi xuống và nói: “Đi nào, đi ăn cơm!”
Tiểu Ngũ vỗ cánh, lắc đầu đi theo.
Đi ngang qua góc cầu thang, thấy cụ rùa đang nằm sấp hóng gió, Tiểu Ngũ gõ một phát lên đầu cụ rùa theo thói quen.
Cụ rùa bình tĩnh rụt cổ lại, Tiểu Ngũ cũng bỏ chạy mà không thèm dây dưa gì!
Lúc này Tô Tử Tích mới đứng dậy, chau mày hỏi: “Phải bắt hẳn 100 quỷ hồn! Nhiều thế nhỉ!”
Ăn cơm xong, Túc Bảo nhoài người lên bàn vẽ tranh, bỗng thấy sư phụ và mẹ bay từ bên ngoài về, bé vội buông bút chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đã ở đâu thế?”
Tô Cẩm Ngọc buồn bã sờ đầu Túc Bảo, nói: “Đi đăng ký.”
Cô phải đi đầu thai sau ngày 14 tháng 7.
Đây là lần cuối cùng được gặp Túc Bảo và người nhà họ Tô, cũng may là trước khi đầu thai còn có thể lên trần gian gặp mọi người như này.
Ý cười vơi bớt trên gương mặt nhỏ của Túc Bảo, cô bé im lặng ôm lấy mẹ mình.
Bàn tay nhỏ của bé khẽ vỗ lưng Tô Cẩm Ngọc, bé nói nhỏ: “Không sao đâu mẹ, Túc Bảo sẽ luôn ở bên mẹ, không sao đâu, mẹ đừng sợ!"
Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót.
Cô hiểu, Túc Bảo là tiểu diêm vương, có lẽ 100-200 năm sau, cô bé sẽ ngồi ở điện diêm vương, thờ ơ nhìn sinh tử.
Hoặc có lẽ, Túc Bảo nhìn thấy được cô đi đầu thai ở đâu, cô trở thành ai và trải qua bao nhiêu vòng luân hồi.
Nhưng cô sẽ không còn nhớ mình từng có một cô con gái đáng yêu tên Túc Bảo.
Tô Cẩm Ngọc ôm Túc Bảo, ừ một tiếng rồi nở nụ cười: “Hôm nay bà ngoại làm món gì ngon thế?”
Túc Bảo lập tức nắm tay Tô Cẩm Ngọc chạy xuống lầu: “Con để dành hết đồ ăn ngon cho mẹ rồi đó! Có sườn heo hấp hoa đông trùng hạ thảo, sườn cừu nướng, thịt bò béo ngậy, cà ri phô mai, tôm hùm hấp tỏi..."
Cô bé con liệt kê các món ăn, không biết do nói nhanh quá hay thèm ăn quá mà nước miếng chảy luôn ra ngoài.
Tô Cẩm Ngọc không khỏi phì cười.
Con gái của cô là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.
Cô nhất định phải nhớ Túc Bảo, cố gắng nhớ….
**
Bên phía đoàn làm phim, Tô Lạc và mọi người vừa mới hoàn thành công việc sau khi vội vã đuổi kịp tiến độ quay.
Nhân viên quần chúng dần tản ra các phía, nhưng vẫn có 1 -2 ‘người’ đang lơ lửng ở phim trường.
Chốc chốc lại trông thấy một quỷ hồn ở góc nào đó.
Tô Lạc siết chặt túi thơm, vừa toan rời đi thì bị Cố Thất Thất gọi lại.
Hình như Cố Thất Thất rất ngượng ngùng, nói: “Thầy Tô, hôm nay cảm ơn thầy đã nói đỡ giúp tôi, hôm nào rảnh có thể mời thầy ăn cơm không?”
Tô Lạc đã quen với cảnh tượng này.
Hầu như mỗi lần đóng phim, anh đều được một nữ diễn viên mời đi ăn tối, nhưng anh luôn từ chối.
Tô Lạc nói: "Chuyện này nói sau!"
Gương mặt Cố Thất Thất lập tức nhuốm vẻ thất vọng.
Tô Lạc liếc nhìn cô ấy một cái.
Vừa nãy đôi mắt cô ấy còn lấp lánh, giây phút này ánh sáng trong mắt như bị dập tắt, cả gương mặt trở nên u ám.
Anh không khỏi chau mày, vừa toan lên tiếng thì…
Cố Thất Thất lại nói: “Vậy tuần sau là sinh nhật của tôi, thầy Tô có thể nể mặt đến dự tiệc sinh nhật được không?”
Tô Lạc mấp máy môi, cuối cùng nói: “Được, gửi thời gian và địa điểm cho tôi!”
Hai mắt Cố Thất Thất lại lấp lánh ánh sao, cô ấy gật đầu như gà mổ thóc: “Được được! Cảm ơn thầy Tô!”
Dứt lời, cô ấy khom người chào rồi vui vẻ chạy đi.
Tô Lạc nhìn bóng lưng hân hoan vui vẻ của Cố Thất Thất, không khỏi nhướn mày.
Lén lút xem vòng bạn bè của anh.
Còn mời anh tới dự sinh nhật.
Đã từng có rất nhiều nữ diễn viên, nhân viên nữ và thậm chí cả sếp nữ viện cớ khác nhau để bám lấy anh như sam.
Nhưng hình như…. anh không ghét Cố Thất Thất.
Trên đường về nhà Tô Lạc nhận được tin nhắn của Cố Thất Thất.
[Chủ nhật tuần sau lúc 10 giờ sáng, địa chỉ xxxx.]
Ngón tay hiện rõ các khớp xương của Tô Lạc gõ lên màn hình, vừa toan trả lời tin nhắn thì..
Cố Thất Thất lại gửi tới một tin nhắn khác: [Thầy Tô, thầy nhất định phải đến nha! Tôi chờ thầy ở nhà họ Cố!]
Ngón tay Tô Lạc hơi khựng lại trên màn hình điện thoại.
Ở một nơi khác.
Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Bỏ đi, câu này không ổn!
Mau thu lại tin nhắn!
Cố Thất Thất lập tức thu lại tin nhắn rồi gửi một tin nhắn khác: [Hi vọng thầy hạ cố tới chơi!]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Cố Thất Thất lại thu lại tin nhắn bằng tốc độ tên lửa.
Gì thế này, gì mà hi vọng thầy hạ cố tới chơi!
Mẹ kiếp!
Cố Thất Thất ngẫm nghĩ rồi quyết định nói rõ mục đích của mình.
[Thầy Tô, thầy đưa Túc Bảo tới chơi cùng nhé!]
Cô ấy cắn môi nhìn đăm đăm tin nhắn nửa phút, cuối cùng không thu hồi.
Nhưng phía Tô Lạc lại mãi không trả lời.
Cố Thất Thất thầm than có phải mục đích của cô ấy quá lộ liễu rồi không? Nếu thầy Tô biết cô ấy chỉ nhắm đến Túc Bảo mà coi thầy Tô là công cụ thì thầy ấy có tức giận không nhỉ? Túc Bảo được cưng chiều ở nhà họ Tô như vậy, liệu nhà họ Tô có đề phòng cô ấy không?
Cố Thất Thất bực bội gãi đầu, ngay lúc cô ấy đang bất an thì điện thoại vang lên.
Tô Lạc: [Được!]
Cố Thất Thất reo lên: “Tốt quá!”
Đặt bánh, đặt bánh, bây giờ phải đặt bánh ngay!
Ở một bên khác.
Tô Lạc nhìn di động đăm đăm, cho đến khi màn hình tự động tắt, anh mới phì cười.
Hừ, còn chơi trò thu hồi tin nhắn nữa.
Anh đọc được hết rồi.
Ngốc thật.