Cho dù có người cúng bái thì thứ chúng “ăn” cũng chỉ là mùi hương và luôn có cảm giác thiếu thiếu một điều gì đó.
Nhưng viên kẹo Túc Bảo đưa cho Tiểu Đinh Đang lại khác, ngọt ngào như viên kẹo nó từng ăn khi còn sống!
Vì vậy, quỷ xui xẻo luôn không cam lòng. Lần nào nó cũng chưa kịp ăn quá hai viên kẹo đã lập tức bị chúng quỷ lừa lấy hết số còn lại, chúng bắt nạt nó vì nó là kẻ xui xẻo mà.
Quỷ nhu nhược mỉm cười.
Đây là chiếc kẹo mà Túc Bảo Bối đã tặng nó.
Nó không thể nhường kẹo cho quỷ khác được!
Thay vào đó... Quỷ nhu nhược nhìn viên kẹo trên tay quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo sợ kẹo của mình lại bị trộm lần nữa nên liền mở cả tám chiếc kẹo mút ra và liếm từng chiếc một.
Sau đó đắc ý cất kẹo đi.
Tiểu Ngũ trợn mắt: "Ồ! Hảo hán! Ngươi đã làm chuyện mà ta chưa bao giờ dám làm, thật không biết xấu hổ!"
Quỷ nhu nhược nói: "Anh có nghe thấy không? Thật là vô liêm sỉ! Rõ ràng là anh nhất quyết muốn chơi bài với chúng ta, nhưng sau khi thua vẫn không trả nợ."
Quỷ xui xẻo nhìn quỷ đào hoa và những quỷ khác, nó cứ thích nhây đấy, làm gì được nó nào?
Chấy rận nhiều thì không cần ngứa ngáy, nợ nần nhiều cũng không cần lo lắng!
Đám quỷ đang chuẩn bị “đòi nợ” lập tức không nói nên lời.
Bọn chúng rất muốn giật lấy viên kẹo, kẹo Túc Bảo cho không chỉ ngọt ngào mà còn có những công dụng khác, tỷ như sau khi ăn, chúng luôn cảm thấy linh hồn mình càng ngày càng thuần túy và mạnh mẽ.
Nhưng quỷ xui xẻo đã liếm rồi... không thể lấy lại được.
Quỷ đào hoa nói: "Chơi không nổi thì lần sau đừng chơi mạt chược với chúng ta nữa."
Mấy quỷ cãi cọ ầm ĩ.
Nhìn đám quỷ ấu trĩ tranh nhau vài cái kẹo, quỷ ngụy thiện rất khó hiểu.
Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi sao.
Túc Bảo nhìn quỷ ngụy thiện, ngáp một cái, hứng thú hỏi: "Ngươi tên quỷ ngụy thiện à! Sao lại chết?"
Quỷ đào hoa bóc chiếc kẹo ra và vừa ăn vừa hỏi: "Tên gì? Ngày sinh và bát tự?"
Quỷ nhu nhược quen đường thuộc lối hỏi tiếp: "Sống ở đâu? Chết như thế nào?"
Tiểu Ngũ đột nhiên vỗ cánh: "Chờ chút! Đợi chút! Đi gọi anh trai nhỏ đã chứ!"
Quỷ ngụy thiện: "..."
Túc Bảo quả nhiên chạy đi tìm Tô Tử Du, cô bé đã hình thành thói quen này.
Mỗi lần tra hỏi quỷ, Tô Tử Du đều ghi chép vào sổ như đang phát minh ra điều gì đó.
Một lúc sau Tô Tử Du đến.
Một đám quỷ cùng hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế nhỏ chờ nghe kể chuyện, điều này khiến cho quỷ ngụy thiện hơi bối rối.
Tô Tử Du liếc nhìn camera để xác nhận rằng quỷ ngụy thiện vẫn còn ở đó, thúc giục: "Mau lên, hôm nay chúng ta phải đón Tử Tích ở bệnh viện!"
Túc Bảo thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên! Nghe xong chuyện, chúng ta còn phải đi đón anh Tử Tích ở bệnh viện!"
Quỷ ngụy thiện liếc nhìn người đàn ông mặc áo trắng ở nơi xa nhất, hít một hơi thật sâu và nói: “Ta là Triệu Đương Không… ta ở thôn Chó Rơi Chết thuộc thành phố Z tỉnh Y."
Túc Bảo sửng sốt: "Thôn Chó Rơi Chết?"
Quỷ ngụy thiện: “Làng chúng ta bị gọi cái tên đó.”
Vừa dễ hiểu vừa dễ nhớ.
quỷ ngụy thiện tiếp tục: “ta sinh vào những năm 1960, chết vào đầu những năm 1990”.
Tô Tử Du hỏi: "Chú chết như thế nào?" Hỏi xong cậu tiếp tục ghi chépvào sổ tay.