Túc Bảo lắc đầu: “Ừm, Túc Bảo không sợ...”
Quỷ đào hoa nói: “Cởi áo khoác ra trước đi, mặc dù cũng lạnh, nhưng áo khoác ướt, lát nữa bị đóng băng lại còn lạnh hơn.”
Lúc này Túc Bảo mới chú ý tới, áo khoác của bé đang bắt đầu cứng lại rồi.
Vừa rồi bé rơi xuống vũng nước, cả người ướt sũng.
Quỷ nhu nhược nói: “Cởi hết ra đi, anh trai không nhìn đâu...”
Nó đứng lên, kéo theo quỷ xui xẻo và quỷ hồ đồ đi sang một bên: “Chia nhau ra tìm đi, nơi này nhiều người chết như vậy, kiểu gì cũng sẽ có ít vụn quần áo...”
Có cái nào hay cái đó.
Quỷ hồ đồ nhíu mày nói: “Cho dù có, nhưng nơi này vừa ẩm vừa lạnh, có lẽ cũng chẳng khá hơn chút nào đâu.”
Dừng một chút, nó nói tiếp: “Hái hai cái lá cây đi...”
Quỷ nhu nhược trừng mắt liếc nó một cái, nói: “Đi tìm trước đã!”
Ba con quỷ chia nhau ra tìm.
Bên này Túc Bảo cởi áo khoác, tay nhỏ chân nhỏ ôm mình ngồi xổm trên mặt đất.
Nước mắt đọng trên lông mi bé còn chưa khô, bé hít mũi, nói: “Không được nhìn...”
Quỷ đào hoa mắc cười nói: “Được, không nhìn không nhìn! Mọi người đều là nữ, bé ngoan đừng căng thẳng.”
Lúc này lại truyền đến tiếng xương cốt cọ xát.
Túc Bảo cảm thấy rất lạnh, ném quả cầu lửa ra cũng tốn sức, quả cầu lửa yếu ớt chiếu sáng nơi truyền đến âm thanh.
“Cạc cạc cạc...”
“Cạc cạc cạc...”
Âm thanh đó càng lúc càng gần.
Một bóng đen xuất hiện giữa bầy “thi thể” đang im lặng đứng sừng sững, từng bước từng bước đi tới...
Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, vui mừng nói: “Mợ cả!”
Trên vai Diêu Linh Nguyệt cắm một rễ cây héo rũ, chân của cô ấy bẻ ngoặt với một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đã gãy hoàn toàn.
Một cái xương trắng đâm thủng đùi của cô ấy, bàn tay cũng bị xương trắng sắc bén đâm thủng.
Cô ấy kéo lê cái chân, gian nan từng bước một đi tới.
“Mợ cả...!” Túc Bảo vội vàng đứng lên.
Diêu Linh Nguyệt cố gắng ngẩng đầu, trong giây phút nhìn thấy Túc Bảo, đáy mắt cô ấy hiện lên sự vui mừng.
Cô ấy đi nhanh hơn một chút, đẩy đám “thi thể” đang đứng sừng sững bên cạnh qua một bên, nhanh chóng đi đến trước mặt Túc Bảo.
Diêu Tinh Nguyệt ngẩn người nhìn Túc Bảo, chợt dùng sức rút rễ cây khô xuyên thấu bả vai ra, lại nhổ cái xương đang cắm ở trên đùi ra, bởi vì không có cảm giác đau nên chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt cà vào nhau thôi.
Rút hai thứ này ra xong, Diêu Linh Nguyệt lập tức cởi quần áo ra, cô ấy cầm lấy quần áo của mình vụng về đắp lên người Túc Bảo.
“Mặc...” Cô ấy nói.
Túc Bảo đang lạnh đến run rẩy chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác ấm áp này giống như ngày trước khi bé sắp chết trong đống tuyết, cậu út đã phủ thêm quần áo cho bé vậy.
“Cảm ơn mợ cả...” Mũi Túc Bảo cay cay, ôm lấy cô ấy.
Nhiệt độ cơ thể của Diêu Linh Nguyệt chỉ có mười lăm độ, vào giờ này khắc này lại ấm áp một cách lạ thường.
Cô ấy dùng sức ôm lấy Túc Bảo, lại vụng về quấn chặt áo khoác đang phủ trên người Túc Bảo.
Diêu Linh Nguyệt mím môi, trong mắt hiện lên vẻ tự trách: “Mỏng...”