Chớp mắt, cậu đã tám tuổi... và đây là lần đầu tiên ba ở lại với cậu vào ban đêm.
Cứ như vậy, ba nhoài người bên cạnh giường của cậu và ngủ thiếp đi, bảo vệ cậu….
Tô Tử Tích không sao hình dung được cảm giác của mình, cậu chỉ cảm thấy không buồn ngủ chút nào. Lúc này, cậu bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, không rõ là tiếng động gì, cậu cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy.
Đúng lúc cậu toan ra ngoài nhìn thử thì Tô Tử Lâm bị đánh thức, hỏi: “Sao vậy, đi vệ sinh à con?”
Tô Tử Lâm lau mặt, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Tô Tử Lâm vốn là người ít nói, thấy Tô Tử Tích chỉ nhìn anh kiểu muốn nói lại thôi, anh ấy cũng lặng lẽ nhìn con trai mình mà không nói lời nào.
Hai ba con nhìn nhau chằm chằm.
Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Ba, ba không nghe thấy hả?”
Tô Tử Lâm lắng nghe một lát, gật đầu: “Đó là chuông của phòng y tá.”
Tô Tử Tích: “..”
Không đâu, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng chuông phòng y tá và những âm thanh kỳ lạ khác đó nhé!
Cánh cửa bỗng mở ra, Tô Tử Tích giật mình, sau đó nhìn thấy một y tá đi vào.
Nhìn thấy hai ba con nhà này đứng trong phòng bệnh, cô y tá khó hiểu hỏi: “Hai người sao thế? Đứng dậy làm gì thế?”
Tô Tử Tích còn chưa tiến hành phẫu thuật, ban ngày đã hoàn thành kiểm tra thông thường, về sau thỉnh thoảng sẽ có một hai lần kiểm tra khác, không cần phải truyền nước hay gì cả, vậy nên y tá sẽ kiểm tra phòng cậu theo thời gian kiểm tra phòng bệnh thông thường.
Tô Tử Lâm nói nhỏ: “Không có gì đâu.”
Y tá dặn dò vài câu, kiểm tra nhiệt độ rồi đi ra ngoài.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, tiếng động kỳ lạ ngoài cửa ban nãy cũng biến mất.
Thấy Tô Tử Tích không có ý vào nhà vệ sinh, Tô Tử Lâm nói: “Ngủ thôi con.”
Tô Tử Tích lại nằm xuống, nhưng không thể ngủ được, lúc cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, ba cậu không có ở phòng bệnh, không rõ đã đi đâu.
Tô Tử Tích vừa toan xuống giường đi ra ngoài nhìn thử thì cửa lại bị đẩy ra. Lần này, bà cụ ngày hôm qua bước vào.
“Bạn nhỏ, sao con dậy sớm thế!” Bà cụ mỉm cười chắp hai tay lại như đang đi dạo.
Ngoài hành lang, người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều thân thiện chào hỏi bà cụ, hình như bà cụ quen biết tất cả mọi người.
Tô Tử Tích: “...”
Căn phòng rơi vào trầm mặc.
Bà cụ cười nói: “Bà đi dạo chút nên tạt vào phòng con thôi. Bây giờ cháu trai của bà cũng đang nằm viện này đó. Con ơi, sao con lại nhập viện thế?”
Tô Tử Tích: “...”
Tiếp tục im lặng.
Bà cụ nhất thời câm nín, đứa trẻ này khó đối phó quá nha, cảnh giác ghê thật!
Cứ luôn im lặng!
Nhân lúc Tô Tử Tích không để ý, bà cụ cười vỗ vai cậu, quan tâm hỏi: “Bạn nhỏ, con tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Tử Tích cau mày, bà cụ này tự nhiên như ruồi ấy….
Tô Tử Tích không nghĩ ngợi nhiều, đột nhiên cậu cảm thấy đầu óc như có vấn đề, mơ mơ màng màng, mọi thứ trước mắt cậu cũng trở nên mơ hồ.
Đáy mắt bà cụ lóe lên chút ánh sáng, nhìn Tô Tử Tích đang đờ đẫn, bà cụ hài lòng gật đầu.
Năm phút sau, bà cụ rời khỏi phòng bệnh.
Tô Tử Tích tê dại ngồi trên giường, sau đó nằm ngay đơ giống cán cuốc, nhắm mắt lại hệt như robot thực hiện mệnh lệnh...