Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tử Du giật mình, cứng người liếc mắt quan sát…

Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.

Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…

Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”

“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”

Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.

Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…

Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”

Vừa rồi anh nhỏ ở phía sau nói nhỏ rồi đột nhiên la to xoay người về phía trước.

Hại cô bé và anh lớn phải nhanh chóng phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh nhỏ.

Vừa quay đầu lại đã phát hiện không biết mình chạy đi đâu, đường nhỏ vừa lên núi ban nãy đã không thấy nữa.

Ba ở phía sau cũng không thấy.

Trong lòng Tô Tử Chiến hơi căng thẳng, cậu bé thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không sao, sư phụ em vẫn còn ở đây.”

Nghe thấy người sư phụ lợi hại của cô bé vẫn còn ở đây, Tô Tử Chiến thả lỏng.

Răng Tô Tử Du không ngừng đánh vào nhau, cậu bé run rẩy: “Em gái, vừa rồi anh mới bị một bàn tay xương khô cháy đen kéo ở…”

Lúc này cậu bé mới dám quay đầu nhìn bả vai mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy bả vai lạnh như băng.

Túc Bảo vỗ vai cậu an ủi: “Vừa rồi tụi em ở phía sau anh, không có gì cả.”

Kỷ Trường nhìn xung quanh nói: “Là do âm khí nơi này quá nặng, âm khí rơi xuống vai cậu bé nên cậu ấy mới có ảo giác.”

Trên núi càng lạnh hơn, gió thỉnh thoảng thổi qua.

Buổi tối trên núi ở nông thôn không thể nhìn thấy gì, buổi tối trong công viên ở thành phố dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống.

Ngọn núi hoang cằn cỗi này giống với núi ở nông thôn, tối đen như mực, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh không chiếu đến được.

Tướng Quân không chạy đi, nó nằm cạnh chân Túc Bảo như đang canh gác.

“Có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Tử Chiến tập trung.

Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vểnh tai lắng nghe.

Trong bóng tối không có âm thanh gì, chỉ có tiếng thở của mấy người họ, sự tĩnh mịch này càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Trong sự sợ hãi này, không biết tiếng cạch cạch cạch vang lên từ chỗ nào.

Mặc dù chưa từng nghe qua âm thanh này nhưng Tô Tử Du theo bản năng nhớ đến âm thanh của xương khớp.

Cậu bé nuốt nước bọt: “Em em em gái… Ban ngày chúng ta đến cũng như vậy, vì sao không để ngày mai hẵng đến?”

Túc Bảo nói rất có lí: “Vì ngày mai anh phải đi học nha!”

Tô Tử Du: “…”

Cậu bé vừa định nói mình có thể trốn học nhưng lại nhớ đến cảnh bà ngoại dùng tay không đánh dượng thì lập tức ngậm miệng.

Tiếng lạch cạch kia vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy người đi về phía trước theo âm thanh này.

Sâu bên trong bùn đất không ánh mặt trời có một cái hầm, bên trong chôn một cái quan tài, quan tài chôn ngang với mặt đất, vừa giống chôn lại không giống chôn.

Diêu Thi Duyệt đi theo sau một trưởng lão, nhìn trưởng lão nâng tấm ván quan tài lên, cô ta im lặng nhìn thoáng qua nữ thi nằm bên trong.

Nói đúng ra là người chết sống lại.

Người chị xinh đẹp một thời ngày trước của cô ta bây giờ đã vừa gầy vừa đen, hoàn toàn thay đổi.

Tứ chi cô ấy bị đính lên vách quan tài, có thứ gì đó nhúc nhích trong quần áo cô ấy, bò qua bò lại rất có quy luật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK