Chỉ cần cậu không để ai nhìn thấy mình bối rối thì cậu vẫn là anh cả bình tĩnh trầm ổn kia!
Vẻ mặt Hân Hân thất vọng, cô bé hừ một tiếng: "Chỉ có vậy?"
Túc Bảo đột nhiên lên tiếng: "Mọi người nghe xem, có tiếng động."
Mấy đứa nhỏ lập tức im lặng, cuối hành lang trong bệnh viện vắng vẻ dường như truyền đến tiếng cười quái dị mơ hồ.
Có tiếng cười ngây thơ của đứa nhỏ, giống như đang chơi một trò chơi gì đó rất thú vị vậy.
Có tiếng cười ha ha già nua, còn có cả tiếng cười mạnh mẽ của đàn ông độ tuổi trung niên và tiếng cười khẽ của phụ nữ trẻ.
Tô Tử Chiến cứng người, Tô Tử Du cảm thấy da đầu tê dại, tóc trên đỉnh đầu dựng ngược lên trời.
Hân Hân không hiểu gì: "Cái gì chứ, đâu có gì nha!"
Kỷ Trường buồn chán khoanh chân ngồi trên không trung, chống cằm nói: "Cô hồn dã quỷ mà thôi, Tiểu Túc Bảo, thu thập chúng hết đi."
Cô hồn dã quỷ phổ thông không cần phải chú ý đến nhưng mấy thứ có hại đến con người thì không thể không thu.
Túc Bảo: "Vâng ạ."
Cô bé chạy vào bên trong không chút nghĩ ngợi.
Hai anh em không được quan tâm: "!!!"
Tô Tử Du vội vàng đuổi theo: "Em gái, chờ anh chút…"
Hân Hân thấy Túc Bảo chạy thì cũng chạy theo: "Chờ anh chị chút!"
Tô Tử Chiến yên lặng một lát, hơi căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định đi theo sau!
Đi theo Túc Bảo vẫn tốt hơn ở đây cậy mạnh.
Tô Tử Chiến vừa nâng chân, Tô Tử Tích vẫn luôn yên lặng hỏi: "Người bệnh tâm thần gì? Anh ta thật sự giết chết người nhà mình sao?"
Tô Tử Chiến nhìn cậu một cái: "Em vẫn nên dành thời gian đến bệnh viện kiểm tra thử đi."
Nói xong cũng đi vào.
Lúc Tô Tử Du đọc bài biết kia Tô Tử Tích là người bình tĩnh nhất, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Vốn cho rằng cậu dũng cảm nhất… Không ngờ là không phản ứng kịp.
Tô Tử Chiến nghĩ như vậy nhưng lại thấy Tô Tử Tích bước theo rất nhanh, giống như bản năng vậy.
Cậu chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.
Cậu không biết rằng mấy ngày Tô Tử Tích đi Đào Hoa Túc đã bị dọa cho sợ rồi, mặc dù không kịp phản xạ theo nhưng chân lại phản ứng theo bản năng, gặp chuyện gì cứ đi theo em gái trước rồi tính tiếp…
Mấy đứa nhỏ đi vào trong tìm nơi vang lên tiếng cười, lên cầu thang đi đến tầng ba.
Chỗ trực ban của y tá đều bị phủ bụi, còn có một nửa cái ghế rách nát, phần dựa đã bị cháy rụi, chỉ còn lại khung ghế bị đốt cháy đen.
Tường và mặt đất đều bị đốt cháy đen, chắc là hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó.
Tiếng cười vang lên từ sau bàn trực ban y tá đã bị một cây cột lớn chắn ngang.
"Hi hi ha ha…"
"Ha ha ha…"
Ba người anh không hẹn mà đều dính chặt lấy Túc Bảo.
Tô Tử Du: "Em gái, anh anh anh sợ, chúng ta vẫn nên đi về đi…"
Tô Tử Tích: "…"
Tô Tử Chiến lạnh mặt nói: "Nhát như chuột, nam tử hán đại trượng phu có thể dũng cảm hơn chút được không?"
Tô Tử Du lườm anh mình một cái.
Nếu anh trai đứng tránh xa em gái ba mươi centimet thì cậu sẽ tin!