Lúc này Tô Tử Du mới gõ cửa vào nói: “Em gái, em xong chưa? Đi ăn gì rồi đón anh hai nha!”
Theo lời quỷ giả dối thì bây giờ đã gần chín giờ.
Thật ra bà cụ Tô muốn đến xem thử, nhưng không hiểu sao lại âm thầm rời đi.
Túc Bảo cầm khăn tắm xoa tóc lung mái tóc: “Rất nhanh sẽ xong nha~”
Tô Tử Du đi vào thấy cô bé đang xoa tóc lung tung, mái tóc nhanh chóng biến thành ổ gà.
Cậu bé nhịn cười, chạy đến cầm khăn tắm: “Để anh giúp em!”
Tiểu Tử Du rón rén giúp cô bé lau khô nước trên tóc rồi cầm máy sấy hong khô tóc cho bé.
Lúc Tô Nhất Trần đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Tử Du trán đầy mồ hôi nắm lấy tóc Túc Bảo, tay còn lại vụng về cầm máy sấy.
“Chờ chút, sắp xong rồi!”
Trong mắt cậu bé hiện lên sự lo lắng, muốn nhanh chóng thổi khô tóc nhưng lại sợ làm đau Túc Bảo, bàn tay nho nhỏ ra vẻ học theo Tony ở tiệm làm tóc, hơi run, thỉnh thoảng còn vò đầu Túc Bảo một cái.
Túc Bảo ngồi yên trên mặt đất, bé ngẩng đầu dặn: “Anh, anh chậm chút nha.”
“Đừng giật tóc em, em không muốn trọc như chị Hàm Hàm đâu.”
Tô Nhất Trần nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hình ảnh này thật ấm áp.
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé lập tức quay đầu lại nhìn: “Cậu cả!”
Cậu cả về rồi!
Túc Bảo lập tức đứng lên chạy tới.
Tô Tử Du hoảng sợ, cậu bé lập tức chạy theo, máy sấy cũng nhổ luôn ra.
Túc Bảo chạy phía trước, Tô Tử Du cầm một nhúm tóc của cô bé đuổi theo phía sau, đằng sau là máy sấy bị kéo lê theo, vừa chạy vừa nói to: “Chờ chút! Chờ chút!”
Túc Bảo nhào vào lòng Tô Nhất Trần, Tô Tử Du cũng không phanh lại kịp.
Tô Nhất Trần ôm cả hai đứa bé vào lòng, cạn lời nói: “Bỏ tóc em gái con ra đã.”
Sao lại ngốc như vậy chứ, còn không biết đường buông ra sao?
Lúc này Tô Tử Du mới phản ứng được, cậu bé vội vàng buông ra.
Ồ, bố già nhà mình cũng ôm cậu rồi? Không ngờ bố lại dịu dàng với cậu như vậy đấy?
Cậu bé đang suy nghĩ thì Tô Nhất Trần đã buông cậu ra, Tô Tử Du rơi thẳng xuống dưới.
“…”
Cũng may chân cậu bé dài nên lập tức tiếp đất, chỉ thấy bố cậu bé cưng chiều ôm em gái đi.
Tô Tử Du đứng ở sau hỏi nhỏ: “Mình là con ruột sao?”
“Đây là bố ruột sao?”
Sau khi xuống tầng ăn cơm, Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo và Tô Tử Du ra ngoài, Tô Tử Lâm đến bệnh viện trước, chú Niếp cầm hộp cơm đi phía sau.
Lúc này, trong phòng bệnh tư nhân của Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích ngồi trên giường bệnh, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh lại mang vẻ mặt oán giận.
Đã bảy ngày rồi em gái không đến thăm cậu.
Thứ hai đến thứ sáu phải đi nhà trẻ, chuyện này có thể hiểu được.
Nhưng thứ bảy chủ nhật cô bé cũng không đến.
Hôm nay là thứ hai, chắc chắn mọi người đều đi học, sẽ không đến đón cậu bé.
Không vui chút nào!
Lúc này một bác sĩ nữ đẩy cửa bước vào xem cậu, cười nói: “Soái ca nhỏ, hôm nay sẽ xuất viện, cô kiểm tra lại cho cháu một lần nữa nha.”
Tô Tử Tích nhíu mày nhìn cô ta: “Cô là ai, bác sĩ Lý đâu?”
Bác sĩ nữa vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: “Bác sĩ Lý đi phẫu thuật, nói cô giúp cháu xử lí giấy tờ xuất viện. Nào! Duỗi tay ra cho cô kiểm tra chút.”