“Đi thôi. Bây giờ cô về thành phố J, sau này cứ nửa tháng cô phải đến đây để kiểm tra, đinh lỏng thì lại đóng vào.”
Diêu Thi Duyệt gật đầu: “Vâng.”
Cô ta hơi ngừng lại, cảm nhận được cảm giác không chắc chắn, hỏi theo: “Trưởng lão, chị tôi không thể thoát được nữa đúng không?”
Trưởng lão cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu căng: “Trước kia là xích sắt bình thường nên cô ta mới có thể chạy được hai lần, quá tam ba bận, lần này cô ta tuyệt đối không thể chạy được. Đại La thần tiên đến cũng không đưa cô ta đi được!”
Bản lĩnh suốt đời của ông ta đều đặt ở đây, thử nhìn khắp Trung Quốc xem ai có thể phá giải gông xiềng trên người Diêu Linh Nguyệt không, nếu có người làm được, ông ta sẽ quỳ xuống liếm giày cho người ta.
“Lại nuôi thêm mười năm nữa… Dưới ngọn núi hoang này có âm mạch, mười năm là đủ…”
Trước khi ông ta chết già vẫn có hi vọng nhìn thấy nhà họ Diêu Đông Sơn tái khởi, trưởng lão lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Trong hầm ngầm lại lần nữa chìm vào im lặng.
Mấy phút sau, người phụ nữ trong quan tài gào thét, bàn tay cứng lại do dùng sức không ngừng co giật, đinh lần nữa mài vào xương cốt của cô ấy phát ra âm thanh lạch cạch.
Bàn tay cô lập tức rủ xuống bất lực, ánh mắt cô ấy trở nên đờ đẫn, lại lần nữa trở nên trống rỗng.
Không ai biết cô ấy đã đợi bao nhiêu năm trong hầm ngầm không có ánh mặt trời này.
Không biết đã trải qua nỗi đau bị đinh đâm xuyên lòng bàn tay biết bao nhiêu lần.
Không có điểm kết, vĩnh viễn không có ánh mặt trời.
Diêu Linh Nguyệt đã bắt đầu quên cô ấy là người, chỉ còn một chấp niệm duy nhất chính là thoát khỏi tám cái đinh này.
Lí do vì sao cô ấy đã không còn nhớ rõ, trong trí nhớ cô ấy có khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, cô ấy đã không nhớ rõ hai đứa nhỏ là ai.
Diêu Thi Duyệt đi theo trưởng lão xuống đường nhỏ trong núi hoang.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kẽo kẹt, một cái bóng màu đỏ lướt qua.
Trái tim Diêu Thi Duyệt thắt lại: “Trưởng lão… có ma!”
Trưởng lão nhíu mày nói: “Quỷ cái gì chứ? Mặc dù dưới chân núi hoang này có âm mạch nhưng quỷ bình thường không thể đến nơi này được.”
Chỉ cần lại gần một chút sẽ bị âm mạch hấp thu, hồn phi phách tán, biến thành một phần của âm mạch.
Cho nên chỗ nào cũng có thể có quỷ, ngoại trừ nơi này.
Diêu Thi Duyệt nghi ngờ không thôi, mặc dù… Nhưng mà…
Vừa rồi cô ta thật sự nhìn thấy một cái bóng màu đỏ.
Trưởng lão nói: “Chắc là túi bóng gió thổi bay mà thôi.”
Tóm lại nơi này không thể nào có quỷ được, trừ khi Diêm vương đích thân đến, còn không thì không có khả năng.
Diêu Thi Duyệt đè lên vị trí trái tim: “Vâng…”
Đang nói thì thấy trong rừng cây phía trước có một người phụ nữ áo đỏ đứng đó!
Người phụ nữ kia mặc váy cưới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn xuyên qua tán lá thưa thớt, cứ như vậy nhìn bọn họ chằm chằm!
Diêu Thi Duyệt hét lên một tiếng: “Trưởng lão! Thật thật thật sự có có có ma!”
Trưởng lão thiếu chút nữa cũng bị dọa đến tè ra quần, ở nơi này mà có quỷ thật thì sao bọn họ có thể chọc vào được!
Ông ta run rẩy, ép bản thân phải bình tĩnh: “Đừng hoảng! Làm gì vậy! Học tập ta nhiều chút!”
Nữ quỷ trước mắt đột nhiên biến mất.
Trái tim trưởng lão đã nhảy lên đến cổ, ông ta đang định quay người lại để Diêu Thi Duyệt đi lên trước, không quay thì không sao, vừa quay lại đã thấy nữ quỷ váy đỏ đứng sau lưng mình.
Hai đùi trưởng lão xiết chặt, nước tiểu cứ như vậy rỉ ra không kiểm soát được…
Ý thức được mình bị dọa đến mức tè ra quần, ông ta nhanh chóng nhịn lại… Mặt cũng xanh lại.