Túc Bảo đi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy dì này thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang suy tính rất nhiều."
"Dì Mã, dì đang nghĩ gì vậy?"
Mã Lâm hoàn hồn, vội vàng nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ size nào sẽ vừa với mọi người thôi!"
Mã Lâm ổn định lại tinh thần, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân.
Bình tĩnh!
Trước tiên phải làm chuyện cần làm, nghiêm túc làm cho tốt, nếu không cho dù ở lại nhà họ Tô thêm một chút cô ta cũng ở không nổi nữa.
Lỡ như bị bà cụ Tô không thích, thẳng tay đuổi đi thì dù một chút cơ hội cô ta cũng không có.
Mã Lâm nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết có phải do sự bất an trong tiềm thức hay không, cô ta vô thức dùng ngón tay miết ép miệng túi áo của mình xuống.
Động tác nhỏ này người khác không dễ gì có thể phát hiện ra, nhưng vừa hay chiều cao của Túc Bảo tương đối thấp, nên có thể bắt gặp động tác ngang tầm mắt này…
Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo rung chân đắc ý, lầm bầm lầu bầu "Có một con quỷ vào trong Cổ phủ, con quỷ này có đến một trăm lẻ tám âm mưu, mọi người giữ vững tinh thần nâng cao cảnh giác, đánh quỷ trả lại núi sông!"
Mã Lâm: "..."
Cái quỷ gì vậy, con chim này ăn nói lộn xộn gì thế, câu trước đang nói Cổ phủ tự dưng câu sau lại đánh tà đuổi ma, đúng là quá kỳ quái!
"Con vẹt này thật đáng yêu!" Mã Lâm cười khen một câu.
Túc Bảo còn chưa nói chuyện, Tiểu Ngũ lập tức nói: "Lão Lục nhà ta cũng rất đáng yêu, ngươi có muốn xem thử không!"
Mã Lâm sửng sốt.
Con chim này lại có thể nói chuyện với người?!
Lúc này cô ta thật sự bị hấp dẫn, ngạc nhiên nói: "Lão Lục nhà mi là ai vậy?"
Tiểu Ngũ ra lệnh cho Huyền Linh đã mai phục sẵn ở đầu cầu thang một tiếng: "Lão Lục, lên!"
Huyền Linh đã nhịn nó đủ lắm rồi!
Lão Lục cái gì mà lão Lục, mi mới là lão Lục!
Huyền Linh lao vèo xuống dưới, "meo" lên một tiếng, giẫm một chân lên mặt Mã Lâm mượn lực giảm xóc nhào về phía Tiểu Ngũ.
Mã Lâm hoảng sợ, kinh hoàng ngã ngồi xuống mặt đất hét lên một tiếng: "A…"
Túc Bảo cảm giác mình một cái đầu đều biến thành hai cái lớn, sắp biến thành Bảo đầu to rồi.
Bé vừa bắt lấy Tiểu Ngũ để bảo vệ nó, vừa phải dạy dỗ con mèo: "Huyền Linh! Không được làm vậy! Cào người khác là hư!"
"Tiểu Ngũ! Không thể xúi giục mèo con làm chuyện xấu!"
Thật sự là "gà bay chó sủa"... Làm bé con bận muốn chết!
Bà cụ Tô há miệng, vội vàng gọi người mang hòm thuốc đến cho Mã Lâm.
Mộc Quy Phàm không biết từ lúc nào cũng đến xem náo nhiệt, ôm cánh tay tựa vào một bên, giọng điệu có vài phần thờ ơ, nhưng nếu nghe kỹ thì lại toát ra ý lạnh trong lời nói: "Cào người khác đúng hay là sai thì phải xem thử người bị cào là ai nữa."
Mã Lâm xấu hổ cười cười, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Người đàn ông này thật sự rất khó đối phó, giống như đã biết mục đích của cô ta.
Huyền Linh vừa vặn đi qua bên chân Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua, khen: "Không sai, đêm nay thưởng cho ngươi thêm nửa con cá tuyết."
Huyền Linh: …
Bà cụ Tô đau đầu, nhẫn nhịn nói: "Mộc Quy Phàm!"
Mộc Quy Phàm lập tức đứng thẳng người lên, ngoài miệng cười nhưng trong lòng lạnh toát, anh giơ tay: "Là lỗi của tôi, để tạ lỗi thì mọi người cứ chọn quần áo đi, chọn xong thì đích thân tôi sẽ đưa lên, thế nào?"
Trong lòng bà cụ Tô thấy bất đắc dĩ.
Tập đoàn Tô thị và DR ít nhiều có chút quan hệ hợp tác, vốn nghĩ để Mã Lâm này đưa quần áo đến, chút nữa bà bỏ ra năm mười phút chọn đại hai bộ quần áo rồi đuổi cô ta đi là được rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, mặt người ta bị mèo cào bị thương rồi, không thể không gọi người đến xử lý vết thương cho cô ta một chút.