Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Động Thần này đã phát hiện ra thì tôi cũng không giấu diếm nữa, và hỏi U Quân bây giờ chúng tôi nên ra ngoài bằng cách nào?

U Quân đang ở trong cơ thể của tôi và cũng biết rằng chúng tôi đã bị phát hiện, bây giờ chúng tôi làm gì cũng vậy. Nếu lừa dối Động Thần thì dù thế nào cũng chỉ có một con đường chết nên U Quân không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp nói với tôi rằng cái động này là một mê cung. Nếu chúng tôi cứ đi như vậy thì thật khó để tìm thấy lối ra, có phải là Liễu Long Đình đã cho tôi một bản đồ của hang động này? Trước tiên bảo tôi nhớ lại cấu trúc được vẽ trên bản đồ đó, và để tôi căn cứ vào cấu trúc này biết được kết cấu của vị trí hiện tại của chúng tôi. Chỉ có một lối thoát, nếu chúng tôi tìm được lối này thì chúng tôi sẽ có thể đi ra ngoài.

Thật là đáng ghét mà, vậy mà U Quân này không hề nhắc nhở tôi rằng bản đồ sẽ hữu ích cho hiện tại, nếu không tôi làm sao sẽ ở trong cái hang này chạy loạn như một con ruồi không đầu.

“Vậy tại sao anh không nói với tôi rằng có thể sử dụng bản đồ để ra ngoài trước?” Tôi trách móc nói với U Quân.


“Bởi vì tôi đã sẵn sàng chết thay cô rồi, cho nên nếu một mình cô đi ra thì cũng không cần bản đồ làm gì.”

Tôi tức giận đến mức không biết nói gì, mà khi chúng tôi điên cuồng chạy trốn, tiếng nói của Động Thần càng ngày càng gần tôi, cứ mỗi khi bay tới chỗ nào thì phía sau tôi đều có một lỗ thủng, tất cả đều ầm ầm sụp đổ. Động Thần dường như định chôn tôi và U Quân trong hang động này nên ông ta liên tục làm loạn, đập những khối đất và đá lớn về phía thần liễn của chúng tôi, như thể ông ta muốn đập hư thần liễn của chúng tôi vậy.

Ông già này sao lại nhỏ nhen như vậy, tôi vừa dựa theo trí nhớ, điên cuồng tưởng tượng ra cái bàn đồ mà mình nhìn thấy lúc trước, vừa đưa tay lên môi niệm chú, bố trí kết giới xung quanh bảo vệ chúng tôi và thần liễn khỏi công kích của Động Thần. Nếu như thần liễn của tôi bị phá thì tôi thật sự không thoát được.

Pháp lực của tôi chưa sử dụng hết, khi tôi đang trốn khỏi động thì Động Thần biết tôi đang cố gắng nhớ lại về cấu trúc ở trên bản đồ nên ngay lập tức nổi giận và đe dọa rằng chúng tôi sẽ không thể trốn thoát, tiếp tục lặp lại là chúng tôi lừa ông ta rồi nên chúng tôi sẽ chết không chỗ chôn!

Có lẽ mạng của tôi và U Quân thực sự là vẫn chưa hết. Sau khi quay đi quay lại rất nhiều lần trong hang động, trong khi lần theo ký ức mơ hồ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra hiện tại chúng tôi đang ở đâu và tôi cũng biết rằng lối ra của chúng tôi là ở đâu. Tôi cũng không muốn dây dưa với Động Thần nữa, sau khi biết lối ra của động thì tôi cứ bay thẳng ra ngoài. Mà Động Thần phía sau tôi đuổi theo càng lúc càng gần, gió tanh từ miệng ông ta phát ra suýt nữa thì khiến tôi nôn mửa.

Nhưng mà Động Thần cũng đừng nên coi tôi là kẻ yếu đuối, lúc này pháp lực trong người tôi cũng không cạn. Đồng thời khi ông ta theo tôi suốt chặng đường, tôi phát hiện ông ta không có năng lực gì lớn lao, ngoại trừ khống chế toàn bộ lối vào hang động cho nó sụp đổ, thì dường như là không thể làm gì được. Hơn nữa cũng sẽ biết bộ não của con người đang nghĩ gì, sau đó tạo ra huyễn cảnh cho chúng tôi.



Nhưng mà có lẽ là do Động Thần không thể đuổi theo chúng tôi kịp nên cũng không thể tạo huyễn cảnh để giam chúng tôi được. Khi tôi nhìn thấy một tia sáng trắng nhỏ từ cửa động trước mặt chúng tôi, tôi đã nói với U Quân rằng chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó điều khiển thần liễn nhanh chóng bay ra phía cửa động.

Có lẽ Động Thần đã biết việc đuổi theo chúng tôi như thế này cũng vô ích nên thôi không đuổi theo nữa. Khi thần liễn của chúng tôi lao ra khỏi động và xuất hiện trong ánh sáng mặt trời rực rỡ, thì có một giọng nói gầm thét từ trong động truyền đến: “ Nữ Hi, từ nay tôi và cô sẽ không đội trời chung.”

Nói xong thì ông ta dừng một chút, đột nhiên cười u ám nói với tôi: “Đúng rồi, tôi có món đồ muốn đưa cho cô!”

Sau khi nói xong, một luồng khí đen khổng lồ bay ra khỏi lỗ, và tôi không đợi tôi nhìn thấy luồng khí đen này là gì, luồng khí đen này đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

Cái này là cái gì?

Nhưng bây giờ tôi đã ra khỏi hang, cảm thấy là trời xanh mây trắng, bên dưới là rừng xanh, hít thở không khí đầy nắng, nghĩ rằng tôi sẽ sớm quay lại gặp Liễu Long Đình thì tôi vô cùng hạnh phúc, vì vậy tôi đã không để chùm khí đen khổng lồ đó trong tâm trí mình nữa, với lại tôi thấy khí đen đã biến mất nên tôi cũng không quan tâm đến nó nữa, và bay thẳng trở lại núi Trường Bạch.

Nó giống như những gì U Quân đã nói. Thời gian chúng tôi ở trong động Hoa Tư không kéo dài, bởi vì tôi thấy rằng khi tôi ra ngoài, những bông hoa và cây cối đang chớm nở ở núi Trường Bạch, hương hoa nhè nhẹ, nở vô cùng diễm lệ, nếu như tôi đoán không sai, bây giờ hẳn là đã qua nửa tháng.

Tôi không trực tiếp quay lại nhà họ Liễu mà đến nhà Hoàng Tam Nương, vẫn có hai con chuột lang Tiểu Hoàng màu vàng canh cửa nhà Hoàng Tam Nương, khi hai con chuột lang này nhìn thấy tôi, chúng lập tức giơ tay đưa vũ khí trước mặt với tôi và hỏi tôi là ai?

Tôi đã sống ở ngọn núi này rất lâu rồi, vậy mà hai con chuột này vẫn chưa biết tôi. Nếu không phải vì sự dễ thương của chúng, tôi hẳn là…

Nhưng tôi chưa kịp nghĩ ra thì có lẽ Hoàng Tam Nương trong phòng đã cảm nhận được tôi đã về, nhanh chóng ra khỏi cửa, đánh rớt binh khí trong tay hai con chuột nhỏ ra, vội hỏi tôi có mang được nước thánh trở về hay không?



Tôi gật đầu, lắc cái bình nước trong tay, Hoàng Tam Nương vội vàng mời tôi vào nhà và dẫn tôi đi vòng quanh nhà cô ấy, đi một vòng lớn thì thấy một cái đình có vẻ hoành tráng hơn, cô ấy dừng lại trước mặt sân chính, rồi cô ấy đầy cửa sân ra, cũng có rất nhiều chuột lang Tiểu Hoàng đang canh cửa, Hoàng Tam Nương nhìn thấy họ liền kêu họ nhanh đi gọi Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt trở lại.

Nói xong, cô ấy quay đầu lại nói với tôi: “Sau khi các cô bé này đến đây, bọn nhỏ ở với cháu của tôi, nhưng đừng lo lắng, tôi không làm cho họ không vui.”

Tôi nghĩ rằng Liễu Kiều Nhi, cô bé này thật vô tâm, đúng là không tim không phổi. Bởi vì Hư đã khỏe mạnh rồi, cô bé không quan tâm đến việc Liễu Long Đình xảy ra vấn đề, và Ánh Nguyệt cũng bởi vì U Quân đã tỉnh dậy nên cô bé cũng không quan tâm đến Liễu Long Đình. Trong số mọi người, chỉ có hai bà già là Hoàng Tam Nương và tôi quan tâm đến sự sống và cái chết của Liễu Long Đình.

Sau khi đến phòng Liễu Long Đình, lúc này nhìn thấy Liễu Long Đình nằm trên giường, có thể là do mỗi ngày đều có tinh khí bảo dưỡng, cho dù đã chết hơn mười ngày, thi thể cũng không có mùi thối rữa chút nào, và nước da của anh ấy lại trắng nõn sáng bóng, trông không giống người chết chút nào, mà như thể anh ấy đang ngủ.

Tôi lấy nước thánh đổ ra khỏi chai và đi về phía Liễu Long Đình, nhờ Hoàng Tam Nương giúp tôi đỡ Liễu Long Đình. Sau đó, tôi ngồi trước mặt Liễu Long Đình và đưa nước suối trong cốc của tôi vào miệng Liễu Long Đình từng chút một. Và vì tôi không thể cho nó vào miệng anh ấy được, nên tôi đã tìm một cái ống hút để ngậm suối thánh trong miệng, rồi đưa nó vào cổ họng của Liễu Long Đình, và nhờ Hoàng Tam Nương mang nước thánh thừa lên, và tôi rắc lên người Liễu Long Đình. Tôi hy vọng anh ấy sẽ sớm khỏe lại.

Sau khi Liễu Long Đình uống ba chén nước thánh, tôi dần dần nghe thấy tiếng nhịp tim của Liễu Long Đình, nước thánh này không chỉ làm cho Liễu Long Đình sống lại, mà còn có thể chữa lành trái tim đã tan nát của anh ấy, khi nghe thấy tiếng tim đập của Liễu Long Đình, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, Liễu Long Đình đã có tám chín phần có thể sống trở lại rồi.


Nhưng Liễu Long Đình đã sống lại và U Quân vẫn còn trong cơ thể tôi, vì vậy tôi nhờ Hoàng Tam Nương, liệu cô ấy có thể chuẩn bị một người cỏ hình người cho tôi không, và cố gắng làm điều đó theo ngoại hình của U Quân.


Khi tôi nói điều này, Hoàng Tam Nương nhớ rằng U Quân đã không quay lại với tôi, vì vậy cô ấy đã hỏi tôi rằng anh ấy đang ở đâu?


“Để cứu tôi, thi thể của anh ta đã không còn. Tôi muốn làm thân thể để anh ta sống lại.”


Khi Hoàng Tam Nương nghe tôi nói vậy, cô ấy liếc nhìn Liễu Long Đình đang nằm trên giường, khẽ thở dài và nói với tôi: “Cái gì cũng có thể cắt đứt được, thì cũng nên cắt đứt. Dù kiếp trước Liễu Long Đình là ai, thì kiếp này ngài ấy cũng là động vật tu luyện thành tinh, bất kể là tiên gia thuộc động vật nào, đều sẽ có lòng dạ hẹp hòi, nếu đã chữa khỏi cho U Quân thì có thể cùng anh ta cắt đứt quan hệ, ngược lại nếu cứ tiếp tục dây dưa, cô chắc chắn sẽ cảm động, đến lúc đó đối với các người cũng không có chuyện tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK