Chết tiệt, Thần Núi đây là đang tự ngược đãi bản thân sao? Tại sao anh ta lại tự moi tim của mình ra thế? Anh ta chưa thể chết, nếu anh ta làm vậy, tôi có thể mất một đồng minh trong tương lai!
Trong khi tôi đang ngạc nhiên, lông mày nhíu chặt của Thần Núi giãn ra, nhìn xuống trái tim vẫn còn đang rỉ máu trên tay, trả lời Tôn chủ Đào Viên: “Trái tim này quá khó để kiểm soát. Xin hỏi Tôn chủ, có phương pháp nào không? Phương pháp giúp cho tôi thoát khỏi gông cùm của trái tim này.”
Lời nói của Thần Núi thật quá kinh ngạc, vậy mà anh ta cảm nhận được sự kiểm soát của trái tim, người nếu thiếu trái tim thì làm sao cho thể sống được. Lại còn có người muốn thoát khỏi nó.
“Vạn vật ở trên đời này, chỉ cần là vật sống, đều cần phải có tim mới có thể sống được, ngươi làm sao có thể sống mà không có trái tim đây?” Tôn chủ quay đầu lại nhìn về phía Thần Núi, lúc quay lại, tôi đã nhìn thấy chính diện mặt của anh ta, nhưng cho dù là đến gặp Thần Núi thì trên mặt anh ta cũng phủ một tấm vải mỏng, tuy rằng lớp vải tuyn mỏng, nhưng cũng đủ khiến tôi không thể nhìn rõ mặt, tôi chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng khuôn mặt cùng một vài đường nét trên đó, trông anh ta giống như một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Thần Núi sau khi nghe được lời của Tôn chủ Đào Viên, vẻ mặt im lặng, tuy rằng anh ta đang nắm lấy ngón tay của bản thân, nhưng là không ngừng ra sức nắm chặt trái, tôi nhìn thấy trái tim của anh ta bị bóp méo trong tay đến sắp bị biến dạng. Thậm chí có khả năng nó còn có thể bị bóp nát. Nhưng lúc này, Thần Núi dường như quá đau nên ngừng ý định muốn bóp nát trái tim của chính mình, anh ta nhìn chằm chằm vào trái tim một lúc lâu, ánh mắt dần dần thay đổi, ánh mắt ấy ôn nhu như nhìn người yêu, cuối cùng anh ta lại đặt trái tim vào trong cơ thể, vết thương trên ngực cũng từ từ lành lại, cả một bộ ngực dày đặc hoàn chỉnh lộ ra, hơn nữa còn một chút ửng hồng.
Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao tôi cũng cảm thấy mình quen, biết Thần Núi lâu như vậy, tôi cảm thấy anh e ta tuy rằng có đôi khi kiêu ngạo, nhưng rất có trách nhiệm với thân thể của mình, không giống như Liễu Long Đình thích lộ da thịt và quyến rũ người khác. Cũng không phải là người có ham muốn xác thịt cùng phụ nữ. Anh ta là người thậm chí còn không muốn nhìn thấy chính cơ thể mình cho nên rất ghét việc bị người khác động chạm. Vì vậy tôi đột nhiên nhìn thấy cơ thể anh ta khiến tôi có lọc chút xấu hổ.
Nhưng may mắn thay, Thần Núi đã nhanh chóng kéo quần áo che thân thể lại và nói với Tôn chủ Đào Viên: “Cảm ơn Tôn chủ, người bận rộn như vậy còn đến thăm ta”
Tôn chủ Đào Viên thấy Thần Núi khách khí với mình, lập tức xua tay: “Đây là việc ta nên làm, Thần Núi đã cứu toàn bộ Đào Viên của ta trong lúc hoạn nạn, nếu không phải Thần Núi cầu mưa, đem tới hai cái thân thể tươi mới, thì ta và toàn bộ Đào Viên cũng mất đi hơi thở, trở nên cạn kiệt. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể hợp tác lâu dài. Ngươi chỉ cần bảo vệ Đào Viên còn ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Thân thể tươi mới? Khi tôi nghe Tôn chủ Đào Viên nói về hai khối thân thể tươi mới, tôi đã bị sốc, có lẽ nào phần thịt tươi mà họ đang nói đến là tôi và Liễu Long Đình hay không? Đào Viên này có thể nào được xây dựng và hỗ trợ bởi thân xác con người? Nếu đúng như vậy, những người còn sống bên ngoài chính là đã không còn thể xác nữa sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ những lời này, Thần Núi trong phòng cũng không nói ra lời, anh ta đến đây lần này hẳn là để hầu hạ vị Tôn chủ Đào Viên này.
Xem ra tôi phải quay lại nói cho Liễu Long Đình những gì vừa nghe được, yêu cầu anh ta mau chóng suy nghĩ biện pháp đối phó, nhưng vừa muốn quay người bước đi, lại nghe Tôn chủ nói: “Tuy nhiên, hai người mới tới lần này có một cô gái nhỏ. Ta cảm nhận thấy có hơi thở của Thiên Đế ở trong cô bé. Nhưng chẳng phải thiên hạ đồn đại rằng cô ta đã chết hay sao? Lúc trước cô ta buông tha cho ta và ngươi…”
Nhưng chưa kịp nói xong, Thần Núi lại nhíu mày, anh ta nghi ngờ hỏi Tôn chủ Đào Viên: “Ngươi nói cái gì?”
Tôn chủ Đào Viên nhìn vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng của Thần Núi, cũng không biết mình nói sai cái gì, liền lặp lại một lần với Thần Núi: “Ta nói ta cảm nhận được hơi thở của Thiên Đế trên người cô gái nhỏ mới đi vào.” Lúc trước chính cô ấy đã tha mạng cho ta và người còn tạo ra Đào Viên này. Trong lòng ta vẫn luôn ghi nhớ công ơn của cô ấy. Ta luôn muốn tìm cơ hội báo đáp, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.”
Khi Tôn chủ Đào Viên nói rằng anh ta muốn trả ơn tôi, vẻ mặt dịu dàng ban đầu của Thần Núi đột nhiên trở nên man rợ, trở mặt nhanh hơn lật sách, và ngay lập tức nắm lấy cổ Tôn chủ Đào Viên hỏi một cách hằn học: “Anh vẫn muốn trả ơn cho cô ta? Nếu không phải cô ta trấn áp chúng ta, tại sao chúng ta phải nổi dậy? Tại sao liên minh của chúng ta lại chết nhiều như vậy? Mấy người anh em của ta bị cô ta giết chết, những người bị thương còn chưa hồi phục, ngươi có thể quên đi mối hận thù trước đây sao? Trả ơn cho người đã giết chết rất nhiều người bạn phá hủy cả gia đình mình?”
Khi Thần Núi nói câu này, anh ta hung ác như một con quỷ. Lúc trước khi ở bên cạnh anh ta, tôi không hề để ý rằng anh ta ghét tôi đến vậy. Bây giờ tôi đang trốn ở ngoài cửa. Nghe thấy những lời này, tôi chợt thấy choáng váng, nhịp tim đập gia tốc.
Nhìn thấy Tôn chủ sắp bị giết chết, tôi không biết từ đầu lấy ra dũng khí, trực tiếp đẩy cửa vào phòng, Thần Núi thấy có đứa trẻ đi vào, liền hơi buông lỏng tay đang bóp cổ Tôn chủ ra, ngẩng đầu lên và hét vào mặt tôi, bảo tôi tránh ra! Đừng nhìn những thứ chỉ thuộc về người lớn.
Nhưng là chính anh ta vừa mới nói xong câu này, anh ta dường như đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tôn chủ cùng anh ta nói cái gì, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tợn, toàn thân giống như một con sói hoang trong núi, dùng ánh mắt nguy hiểm đó đánh giá tôi và hỏi: “Ngươi là Bạch Tô?”
“Tôi không phải là Bạch Tô, tôi tên là Chu Nhi!” Tôi đáp lại Thần Núi, sau đó hét lên với tên không có tiền đồ Liễu Long Đình phía ngoài cửa sổ: “Ba, đến cứu con, con sắp bị kẻ xấu giết chết rồi! Ba ơi… “
Câu nói này lần đầu tiên nói ra làm tôi nổi hết da gà nhưng sau một vài lần gọi thì cũng thấy thuận miệng nên cũng không còn cảm thấy gì. Cho nên lần này liền dùng sức để hô to gọi Liễu Long Đình tới đây. Một mình tôi không đối phó được với Thần Núi, tôi muốn gọi Liễu Long Đình đến giúp.
Khi tôi đang khóc lóc đến đau lòng, Liễu Long Đình còn tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện gì đó, lập tức cùng Cô Hoạch Điểu chạy c tới, lúc này Thần Núi nhìn tôi và Liễu Long Đình, trong mắt hiện lên một ánh mắt khinh thường. Giống như thể đã biết thân phận của tôi và Liễu Long Đình. Anh mắt sắc lẹm, khinh thường nói: “Không thể nghĩ tới hai người lại có bộ dạng tao nhã như vậy. Từ khi chúng ta gặp nhau, nếu không đánh nhau, chúng ta có thể nói chuyện, đằng này…”
Thần Núi vừa nói vừa vặn cổ Tôn chủ Đào Viên, và một âm thanh giòn tan của tiếng xương gãy vang lên từ cổ Tôn chủ Đào Viên, sau đó Thần Núi trực tiếp ném xác Tôn chủ Đào Viên về phía tôi và Liễu Long Đình. Thuận tiện quy tụ một đạo linh khí thật lớn rồi ngay lập tức đánh về phía tôi và Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình trực tiếp cúi người bay lên không trung đáp trả, thuận lợi tránh né linh khí, hào quang nhàn nhạt lập tức đẩy vào trong cơ thể của Tôn chủ Đào Viên. Thân thể của Tôn chủ Đào Viên ở dưới sức mạnh của luồng linh khi này trong nháy mắt xuyên qua người đập thẳng vào vách tường khiến nó vỡ tan. Luồng linh khí tiếp tục hướng ra bên ngoài. Bầu trời phía ngoài lúc này đột ngột trở nên tối tăm.
Lúc trước khi tôi rời khỏi Thần Núi, trong cơ thể Thần Núi không có bao nhiêu linh khí, mà bây giờ mới cách thời gian đó không lâu, có khả năng cơ thể anh ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Cho nên nếu tôi và Liễu Long Đình lúc này kết hợp thì có thể đánh chết anh ta rồi. Để cho anh ta tự mình đến hận tôi thì được chứ không thể để bản thân phải ôm hận chính mình.
Nhưng khi tôi và Liễu Long Đình tránh khỏi xác của Tôn chủ Đào Viên để chuẩn bị đối phó với Thần Núi, thì khi quay lại nhìn chúng tôi đã thấy Thần Núi đã biến mất trong một làn khói mỏng, và Cô Hoạch Điểu đang đứng bên cạnh xác của Tôn chủ Đào Viên ở bên ngoài, hét lớn: “Đào Viên sắp bị hủy rồi, Đào Viên bị hủy rồi, Tôn chủ sắp chết, sắp chết rồi!”.
Sau khi nghe những lời của Cô Hoạch Điểu, tôi nhanh chóng đi về phía Tôn chủ ở bên ngoài, và thấy vải tuyn trên mặt Tôn chủ Đào Viên đã được mở ra, và một khuôn mặt đầy ấn kí hoa đào lộ ra. Khi tôi đi đến bên cạnh, anh ta đưa mắt nhìn tôi như thể đã nhìn ra thân phận của chúng tôi vậy. Đôi môi quyến rũ và mềm mại của anh ta mỉm cười với tôi, và đôi mắt anh ta dần nhòe đi như một người sắp chết. Anh ta nói với tôi: “Cảm ơn Thiên Đế đã cho tôi thiên đường này, cho phép tôi sống thêm mấy nghìn năm. Tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
-----------------------