Người đàn ông thấy tôi đồng ý, vui vẻ, không ngừng đi theo tôi nói cảm ơn, nói chỉ, cần tôi cứu con ông ấy, sau này tôi làm chuyện gì, chỉ cần nói với ông ấy một tiếng, nếu làm được, ông ấy sẽ trợ giúp hết mình.
Tôi cùng với Bạch Sinh đi theo người đàn ông này về nhà ông ấy. Người đàn ông ấy mang kính râm, gọi lái xe của mình, ngồi phía sau xe cùng chúng tôi.
Thật ra trong lòng tôi thấy có hơi lo lắng, lỡ tôi không xử lý được thứ kia. Đến lúc ấy không những khiến bản thân bị thương, có khi còn liên lụy đến cả Bạch Sinh. Vốn định cho Bạch Sinh một cơ hội, bây giờ lần đầu tiên ra tay lại không tốt lắm, về sau sẽ vô cùng xui xẻo.
Bây giờ nhìn sáo Phượng Minh đang cầm trong tay, Liễu Long Đình nói nếu đây là sáo Phượng Minh thật, thì có thể phát huy tác dụng cực kỳ lớn. Nếu có Phượng Tố Thiên ở đây thì tốt, tôi sẽ bảo anh ta biến thành phượng hoàng kết hợp với tôi, dù sao thì anh ta cũng là con phượng hoàng cuối cùng trên thế giới này. Nhưng giờ anh ta. đang ở xa đền thờ, còn đang sửa miếu, chắc chẳng có thời gian mà lại đây, có trách thì trách Liễu Long Đình, có bản lĩnh thì giải trừ quan hệ của tôi với anh ta, chiếm vị trí xong cái gì cũng không làm, còn không biết ngượng nói này nói kia.
Vì thử xem lời Liễu Long Đình nói có chính xác không, tôi đưa cây sáo trong tay cho Bạch Sinh, bảo cậu ta thổi xem thế nào. Bạch Sinh theo sự chỉ dẫn của tôi, thổi thử, nhưng dù thổi thế nào, cũng không ra tiếng. Tôi định đưa sáo cho người đàn ông ngồi bên cạnh thổi thử, nhưng nhìn người ta lớn tuổi thế rồi, thổi thử sáo khác gì hôn môi gián tiếp với tôi, nên không đưa ông ấy thổi nữa.Tôi vẫn không hiểu sao hồi trước Thần Nữ lại đưa cho Liễu Long Đình cây sao không thổi ra tiếng này làm gì? Thật kỳ lạ!
Chúng tôi đến nhà người đàn ông, người giúp việc trẻ tuổi dâng trà lên cho chúng tôi. Hiện tại Bạch Sinh dùng dáng vẻ đã lớn xuất hiện trước mắt chúng tôi. Lúc người giúp việc nhìn thấy Bạch Sinh, ánh mắt trở nên sáng bừng. Dù sao thì Bạch Sinh nhìn có vẻ yếu ớt, vẻ ngoài lại đẹp. Nếu muốn dùng một câu để hình dung về cậu ta thì chính là mềm mại như phấn, yêu kiều như hoa. Cho dù là phụ nữ nhìn thấy cậu ta, thì cũng không khống chế được mà nảy ra suy nghĩ muốn bảo vệ cậu ta.
Người đàn ông cũng sợ thần sợ quỷ. Cho dù bây giờ nhìn thấy tiên gia của tôi vẫn đi theo tôi suốt, cũng không dám nói với Bạch Sinh nửa chữ. Dẫn tôi vào phòng con trai mình. Điều hòa trong phòng này mở ở mức thấp nhất, con ông ấy nằm trên giường lại đắp cái chăn thật dày, che hết cả người ở trên giường.
Nghe người đàn ông nói, con ông ấy tên là Diêu Khải Thuy, học đại học ở bên Anh. Vốn định về nước làm việc, không ngờ về nước lại gặp chuyện này. Một năm này, làm ông ấy và vợ buồn rầu khôn nguôi.
Những lời còn lại, người đàn ông không nói hết, chắc là nói không nổi, đang có một đứa con tương lai sáng lạn, lại bị tai hoạ ập đến, lại ngại vì thân phận, không tìm được một cao nhân, mà thanh danh của tôi hiện tại lại không hay lắm, nếu chuyện ông ấy tìm tôi bị phát hiện, người ta cũng chả tin, dù sao ông ấy đường đường là quan lớn, tìm kẻ không có bài bản như tôi, ai tin đây.
Bạch Sinh đi về phía Diêu Khải Thụy, cầm chăn, nhẹ nhàng xốc lên. Lúc Bạch Sinh xốc chăn lên, người đàn ông kia hình như sợ con lạnh, nhanh tay tăng độ điều hoà. Tôi đi về phía Bạch Sinh xem rốt cuộc Diệu Khải Thụy bị làm sao, chỉ thấy chăn xốc lên, Diêu Khải Thụy lõa thân nằm trên giường, mà trên người cậu ta, chỉ thấy rậm rạp khắp người toàn mắt người. Mắt người này còn có thể động, giống như mắt người bình thường vậy. Cảm giác được chúng tôi xốc chăn lên, một đám đồng loạt mở ra nhìn tôi với Bạch Sinh. Có cái mắt đen lúng liếng còn loạn chuyên, giống như là cố ý gây sự chú ý.
Cả người toàn mắt với mắt, không chỉ Diêu Khải Thụy có bao nhiêu đau đớn, chúng tôi là người ngoài nhìn vào còn không tiếp thu nổi. Còn Bạch Sinh so với dự đoán của tôi thì bình tĩnh hơn nhiều, lại thận trọng, thấy tôi khi nhìn thấy trạng thái của Diêu Khải Thụy thì đơ hết cả người, thì dịu dàng ôm tôi vào trong ngực, vuốt vuốt. Sau đó đắp chăn lại, hỏi người đàn ông: “Con ông là trung chú, trong nhà ông, có phải có người sẽ là người được dùng để kéo dài sinh mệnh hay không?”
Người được dùng để kéo dài sinh mệnh sao?
Nói đến việc tục mệnh, tôi lại nhớ đến chuyện cậu bé đồ đỏ ở Trùng Khánh, đứa bé kia mặc quần áo bơi màu đỏ mà mất, là để tục mệnh cho người trên cao.
Tục mệnh mà Bạch Sinh vừa nói, có khi nào giống với chuyện của cậu bé kia không?
Người đàn ông nghe thấy Bạch Sinh hỏi thế, sắc mặt trắng bệch, giọng điệu ấp úng: “Cái gì mà tục mệnh hay không tục mệnh, trong nhà tôi không có ai tục mệnh cả.”
Nghe người đàn ông nói cứ quanh co lòng vòng, tôi quay đầu hỏi Bạch Sinh, hỏi phán đoán của cậu ta có đúng hay không? Bạch Sinh gật đầu, bảo chắc chắn, vì mắt trên người Diệu Khải Thụy, đều là oan hồn bám lên người cậu ta, là bị người hạ chú.
Nếu Bạch Sinh đã khẳng định, tôi đương nhiên là tin cậu ta, sau đấy bảo với người đàn ông rằng nếu ông ấy muốn cứu con trai mình, thì phiền ông mau nói hết ra cho chúng tôi biết, bằng không con ông chỉ còn đường chết.
Nghe tôi nói nghiêm túc như thế, người đàn ông không muốn nói, nhưng nhìn đứa con trên giường, đúng là không còn cách nào khác. Ông ta ra ngoài nghe ngóng, trên lầu không có ai, khóa chặt cửa lại, vào trong nói tiếp: “Hai năm trước, tôi vừa mới nhận chức, đi khám thì phát hiện bị ung thư dạ dày. Tôi lúc đó nhân sinh đang đà thăng tiến, nếu chết như thế, thì không còn gì cả. Tôi không cam lòng, nhờ bạn bè giới thiệu, quen biết một cao nhân, cao nhân này giúp tôi tục mệnh, giết một đứa bé, chuyển tuổi thọ của nó cho tôi. Đây là lỗi lầm của tôi, không trách con tôi được, nếu ông trời muốn trừng phạt, thì trừng phạt tôi đây này, mong tiên cô cứu giúp con tôi với!”
Người đàn ông nói ra, liền quỳ xuống trước mặt tôi, tôi nhìn đôi mắt đang dại ra nhìn trần nhà của con ông ta, nhìn gương mặt trẻ tuổi kia không biết trong lòng tôi có tư vị thế nào. Đá người đàn ông trước mặt một cước, sau đấy hỏi Bạch Sinh có cách nào cứu sống cậu ta không?
Bạch Sinh nói, trên người Diêu Khải Thụy, không chỉ là một oan hồn, ít nhất là mấy chục cái, oán khí rất nặng. Mặt khác trên người cậu ta vẫn còn chú, chắc là có kẻ nhân lúc cha câu ta tục mệnh, hạ chú lên người Diêu Khải Thụy. Sau đấy đại khai sát giới, lại dùng tên Diêu Khải Thụy, nên nợ nần đều tính lên đầu Diêu Khải Thụy. Trước khi trừ bỏ oan hồn, phải giải chú, sau này sẽ không còn chuyện gì nữa. Nhưng người này chỉ biết giải trú, không biết đối phó oán linh.
Nhưng mà bản thân tôi cũng sẽ không đối phó với oán linh. Nếu lần này đến đây, lại chẳng làm được gì, tôi cũng thấy không can tâm. Thế nên hỏi người đàn ông, vị cao nhân kia của ông ta tên là gì? Tục mệnh đã là cấm thuật rồi, kẻ này còn ác độc, giết nhiều trẻ con như thế, để tục mệnh cho người ta.
“Tên là Tiết Thanh Trạch.” Người đàn ông trả lời tôi rất nhanh: “Là người trẻ tuổi giống tiên cô lắm.”
Tiết Thanh Trạch? Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ, đến khi người đàn ông bảo người đó trẻ tuổi như tôi thì tôi liền nhớ ra. Tiết Thanh Trạch chính là đệ tử xuất mã đời trước của Phượng Tố Thiên!
Hồi trước tôi có nói chuyện với anh ta vài lần. Người hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn đầy sức sống tuổi trẻ. Tôi còn tưởng là do anh ta chăm sóc tốt. Chắc chắn anh ta cũng dùng cách này làm tục mệnh cho bản thân, sau đó chuyển hết nghiệp chướng lên đầu Diêu Khải Thụy, nên trên người Diêu Khải Thụy mới có nhiều oan hồn bám theo như thế.
Nói thế nào thì nói, Diêu Khải Thụy là người vô tội. Tôi bảo Bạch Sinh vén chăn lên, rồi bảo hai người họ ra ngoài đợi. Tôi phải thử xem sao Phượng Minh Liễu Long Đình tặng tôi có uy lực lợi hại đến nhường nào.
Bạch Sinh lo lắng nhìn tôi. Tôi cũng lo mình khống chế không tốt lại làm cậu ấy bị thương, bảo cậu ấy đừng lo cho tôi. Cho đến lúc trong phòng chỉ còn có hai người là tôi và Diêu Khải Thụy, tôi cầm sáo, đặt bên môi bắt đầu thổi. Trong giây lát, từng luồng khói trắng theo âm thanh tiếng sáo bay ra.
Có tác dụng!
Mắt người bám trên người Diêu Khải Thuỵ nghe thấy tiếng sáo bỗng nhiên đều động đậy liên hồi, giống như bị nhốt trong cái bao tải lớn, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi thân thể cậu ấy!
-----------------------