Nhảy lên đồng coi như là đặc sắc của Đông Bắc chúng tôi, đều được nhắc tới trong nhiều bộ tiểu phẩm, phim hài, tức là có hai người sẽ hóa trang thành thần, vừa hát từ vừa nhảy trên mặt đất, được diễn biến từ nền văn hóa Shaman thời xa xưa, là phương pháp dùng để cầu phúc hoặc đối phó với hung thần. Chẳng lẽ Anh Cô gặp phải thứ gì khó đối phó?
Mặc dù tôi không biết đệ tử xuất mã nhảy lên đồng kiểu gì, nhưng hôm sau, tôi vẫn cùng Liễu Long Đình dẫn Phượng Tố Thiên đến nhà Anh Cô.
Chắc là vì chuyện hôm nay rất quan trọng nên trong nhà Anh Cô chỉ có một bà cụ nấu cơm, không có một vị khách hành hương nào, trông rất vắng vẻ. Thấy chúng tôi đến, Anh Cô nhanh chân ra ngoài tiếp đón, kêu chúng tôi vào nhà ngồi. Bà ấy tu vi cao siêu nên không chờ tôi giới thiệu cũng biết Phượng Tổ Thiên đã đến, lập tức quỳ xuống hành lễ với Phượng Tổ Thiên, nói anh ta đi đường tàu xe vất vả.
Thượng Phương Tiên không hổ là tiên trên trời, đãi ngộ khác hẳn tôi với Liễu Long Đình. Lúc trước Liễu Long Đình giúp Anh Cô chạy tới chạy lui mà không thấy Anh Cô nói một tiếng vất vả với chúng tôi.
Thấy tôi hẹp hòi, Anh Cô nói Phượng Tổ Thiên là Thượng Phương Tiên, sao tôi lại không hiểu chuyện như thể? Ngay cả Thượng Phương Tiên mà cũng ghen tỵ. Nói rồi, bà ấy hỏi tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc chưa?
“Chuẩn bị đồ đạc? Thử gì?” Tôi hỏi.
Anh Cô buồn cười nói: “Còn thứ gì nữa? Đương nhiên là trống Văn Vương với roi Săn Bắt. Liễu Long Đình không nói cho cháu biết nhảy lên đồng cần dùng mấy thứ này hả?”
Trống Văn Vương với roi Săn Bắt là thứ gì? Tôi sững sờ. Anh Cô thấy tôi mờ mịt thì kêu xong, có phải Liễu Long Đình không dạy cho tôi cả Bang Binh Quyết không?
Lúc này tôi cảm thấy mình y hệt trẻ con trong trường mầm non. Anh Cô nói gì mà tôi nghe như nghe người ngoài hành tinh, lại hỏi bà ấy cái gì là Bang Binh Quyết?
“Được rồi, đúng là hỏi gì cũng không biết. Liễu Long Đình là tiên gia của cháu, sao chẳng dạy cháu thứ gì hết vậy? Cháu nói xem bao lâu nay, cháu học được cái gì hả?”
Học cách hầu hạ anh ta chứ sao. Tôi suýt nữa nói câu này, nhưng cảm thấy chuyện này dù là nói đùa thì cũng không phù hợp. Nghĩ tới khoảng thời gian trước, hình như Liễu Long Đình còn dạy tôi vẽ bùa, mặc dù cũng là vừa làm chuyện ấy vừa dạy.
“Anh ấy dạy cháu vẽ bùa, có thể chặn đường thứ dơ bẩn.” Tôi đáp.
Anh Cô thở dài, nói: “Người khác làm đệ tử xuất mã hai ba ngày đã học được thứ đó rồi, cháu cũng đã gần một tháng. Con người không thể so với tiên động vật, cháu phải học rất nhiều thứ. Hôm nay vốn sẽ bắt đầu cúng tế, nhưng bây giờ cháu lại chẳng hay biết gì, cô dẫn cháu cũng vô ích. Đêm nay nghỉ ở nhà cô đi, cô sẽ dạy cháu”
Nghe vậy, tôi lại hơi ái ngại, gật đầu đồng ý.
Sau khi tới nhà Anh Cô, Phượng Tổ Thiên lập tức đi tìm tiên gia của Anh Cô. Có vẻ như trước kia họ có chút giao tình, nhưng tôi quen biết với Anh Cô bao lâu nay, chưa bao giờ thấy tiên gia của bà ấy là gì, chỉ biết bà ấy cúng Hồ Tiên, là con cáo.
Trong số các tiến động vật, con cáo có địa vị cao nhất, lại thêm năng lực của Anh Cô, nghe nói rất nổi tiếng trong ba tỉnh Đông Bắc chúng tôi, cho nên tiên gia bà ấy cũng chắc không phải hạng tầm thường, ít ra cũng là Thượng Phương Tiên trở lên như Phượng Tổ Thiên.
Nghĩ tới Phượng Tổ Thiên và tiên cúng dường của Anh Cô đều lợi hại như vậy, tôi lại hơi sốt ruột cho Liễu Long Đình. Rốt cuộc khi nào Liễu Long Đình mới tu thành chính quá? Lúc đó nâng cấp thành Thượng Phương Tiên cũng có thể dẫn theo tôi hướng xái. Nhưng hình như mục đích của Liễu Long Đình không phải là tu tiên, không thì anh ta sẽ không dễ dàng giết người, rước lấy sát nghiệp cho mình.
Mặc dù mặt ngoài tôi và Liễu Long Đình có vẻ không có mâu thuẫn gì, nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện anh ta đã giết mấy năm sinh, cùng với Diêu Lê Na trong lớp tôi, tôi lại rất khó chấp nhận, muốn trốn tránh, nhưng không biết có thể trốn ở đâu, trốn đi nơi nào.
Tôi muốn học Bang Binh Quyết với Anh Cô nên Liễu Long Đình không ở cùng tôi, thuận miệng bảo tôi học hành đàng hoàng rồi rời đi.
Thấy Liễu Long Đình chẳng quan tâm tới năng lực của tôi, Anh Cô tò mò hỏi tôi bình thường Liễu Long Đình sẽ không chủ động dạy tôi thứ gì sao? Tôi lắc đầu, nói không có.
“Vậy thì lúc gặp chuyện, các cháu đối phó kiểu gì?”
“Giao cho Liễu Long Đình, đôi lúc anh ấy nhập vào người cháu, hơn nữa bọn cháu cũng rất ít khi gặp thứ gì.” Tôi giải thích.
Anh Cô cầm một quyển giấy vàng tràn đầy chữ mực nước, nói chữ viết trong này là Bang Binh Quyết Khẩu quyết này dùng để mời thần, trên có thể mời Ngọc Hoàng Đại Đế, dưới có thể mời Diêm Vương Chân Quân, cũng có thể mời binh mã mà mình nuôi dưỡng, mời được ai thì phải xem bản lĩnh của mình và tu vi của tiên gia.
Tôi lật mấy tờ nhìn xem, bên trong viết mấy khẩu quyết. Tôi nhớ ra rồi, lần trước khi Liễu Long Đình nhập vào người tôi đã từng đọc khẩu quyết này, lần đó hát lúc mời Nhạc Thiên Hương nhập vào người, nhưng lúc đó chỉ hát mấy câu. Nhưng ở đây lại có một xấp dày, không có bốn năm ngày thì không thể nào học được. Nào là roi Săn Bắn phải xuống biển, xuống biển bắt hải sản biển khô cạn, nào là Vương Mẫu Cửu Thiên Tiên Nữ trên trời, đến dự tiệc Bàn Đào gì đó, trên trời dưới đất, việc lớn việc nhỏ, cái gì cũng có.
“Đúng rồi, Liễu Long Đình còn làm chuyện quá mức với cháu không? Cô thấy bây giờ cậu ta không thể ẩn thân được, đây còn là tình huống hiếm thấy trong tiên gia đấy. Mà phải công nhận cháu thật có diễm phúc, vốn dĩ xà tính bổn dâm, lại thêm cháu còn trẻ, mấy ngày nay thường xuyên được cậu ta tưới nhuần đúng không? Nhìn da của cháu này, mịn màng như con nít ấy, không giống cô, nhăn nheo như vỏ cây hết rồi.” Anh Cô cười nói, vươn tay sờ lên mặt tôi.
Tôi không biết sao Anh Cô lại nói như vậy, không khỏi đỏ mặt, cũng không vòng vo ngụy biện mà khách sáo thực ra bà ấy còn chưa già.
“Cô thế nào cô đều tự biết, già rồi, chỉ chớp mắt đã già nua, trước kia cô làm đệ tử xuất mà còn sớm hơn cả cháu, bây giờ đã hơn năm mươi năm rồi.” Nói tới đây, vẻ mặt Anh Cô trở nên phiền muộn, ánh đèn chiếu lên bóng lưng gầy gò của bà ấy trông vô cùng cô đơn.
“Nhìn cô cũng chỉ mới ba bốn mươi tuổi thôi, không gặp được người cô muốn gả ạ? Mỗi ngày cô đều rất bận, có người chăm lo cho cô cũng tốt.”
“Cháu đừng nói nữa! Cô sẽ không gả chồng đầu, cô gả cho ai cũng là làm hại họ thôi.”
Tôi còn chưa dứt lời thì Anh Cô bỗng trầm giọng ngắt lời tôi. Nhưng lúc nói đến đây, bà ấy cũng nhận thấy mình thất thố, nở nụ cười rồi ngồi xích lại gần tôi, hỏi: “Bạch Tô, cháu thích Liễu Long Đình không? Cô thấy cậu ta còn rất quan tâm đến cháu. Phàm nhân chúng ta muốn học được bản lĩnh của tiên gia đều rất khó khăn. Trước kia để tiện gia có thể hoạt động tự nhiên trong người cô, không ảnh hưởng ông ấy làm phép nên đã bỏ hết khớp xương trong người cô, sau này dần dần lành lặn, cả đời cô không muốn trải qua cơn đau đó lần thứ hai nữa đâu.”
Tôi biết đôi lúc Liễu Long Đình rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn không thể thừa nhận với người khác rằng tôi thích anh ta, giống như tình yêu ngầm không muốn cho nó phơi bày, tôi không muốn tất cả mọi người đều biết. Có điều tôi cũng không muốn nói dối, cho nên tôi đáp không biết. Có lúc thích, có lúc lại không thích.
Anh Cô nhìn vào mắt tôi một hồi, bà ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi hơi sợ hãi, thế nên tôi ngắt lời bà ấy, hỏi bà ấy đừng hỏi về vấn đề này nữa được không?
“Vậy thì rốt cuộc cháu có thích không? Cháu nói đi, cũng để cô kiên định một chút.”
Có gì đâu mà kiên định? Có thích hay không là chuyện của tôi, liên quan gì tới Anh Cô?
Thấy tôi không muốn trả lời, Anh Cô cười nói: “Thực ra cô có thể hiểu cảm giác của cháu. Cho nên cháu thích Liễu Long Đình đã chuyện sớm hay muộn. Dù sao tiên gia đều đẹp hơn người thường, lại có thể dạy cho mình rất nhiều thứ. Nhưng có một điều cháu phải hiểu được, Liễu Long Đình không có khả năng thích cháu. Không tin cháu hỏi cậu ta xem cậu ta có thích cháu không?”
-----------------------