Tôi không biết người khác có cảm thấy như vậy hay không, nhưng lúc này tôi không muốn cau có với Lạc Thần, mà thực ra tôi cũng chẳng có tư cách gì làm chuyện ấy, bởi vì cô ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho nên tôi không thể chỉ vì chút cảm xúc nhất thời mà tính toán hẹp hòi với Lạc Thần được, bằng không, sau này tôi cũng không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào nữa.
“Cô nghĩ cứ như thế rồi tôi sẽ thích cô hả?” Tôi giả vờ làm ra vẻ vô tư trả lời Lạc Thần.
Mà Lạc Thần nghe tôi hỏi như vậy thì khóe môi hơi cong lên rồi đột ngột kéo tôi vào trong lòng, cánh tay tôi tựa lên bộ ngực mềm mại của cô ta. Ngực cô ta mềm vô cùng, nhìn khuôn mặt thuần khiết trong trẻo như đóa hoa sen vừa chớm nở kia, cộng với dáng vẻ mĩ miều ấy, nếu lúc này tôi mà là một người đàn ông thì e là sẽ không kiềm chế được mất.
“Em là quy y của tôi, tôi là phủ bình, cho nên tất nhiên là tôi muốn ở trong lòng em mãi mãi.”
“Nhưng bây giờ là cô ôm tôi mà!” Tôi cười đùa đáp lại Lạc Thần.
Bấy giờ Lạc Thần lại cúi đầu nhìn tôi một cái, cũng không buông tay mà lại nghiêng người người đè xuống ngực tôi, nửa người cô ta đều vùi trên người tôi, sau đó lại nói với tôi: “Vậy thì phải thế nào mới được? Em ở trong lòng tôi cũng chính là tôi ở trong lòng em, không phải đều giống nhau hay sao?”
Nói xong, Lạc Thần lại bật ra một tiếng cười đầy lười biếng.
Nghe thấy tiếng cười này, tôi cũng không nói gì nữa mà chỉ chậm rãi vuốt ve tóc cô ta. Chuyện sau này ai có thể nói trước được, mà tôi cũng không dám dự đoán. Bởi vì nếu dự đoán là cái chết, hay là cái gì đó biến đổi, thì mãi mãi chúng cũng chỉ là sự thật. Giống như những thứ mà tôi dự đoán khiếp trước, tôi dự đoán có thể thẳng tay giết chết Liễu Long Đình, nhưng kế hoạch lại thất bại. - Không chỉ thất bại mà còn mất cả thân phận, khiến cho tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Tôi ở Vân Hải ba ngày. Ba ngày này cũng coi như sóng yên biển lặng, thậm chí còn cảm thấy thư thái thoải mái, vì nó quá bình lặng. Thậm chí tôi còn ước, giá mà cuộc sống sau này có thể bình lặng như thế mãi mãi thì tốt quá.
Nhưng mà sáng sớm ngày thứ tư, lúc tôi còn chưa rời giường thì Phượng Tố Thiên đã bên ngoài gõ cửa, nói là Liễu Long Đình đã ra khỏi đáy biển đến phàm trần rồi, hơn nữa còn hẹn gặp tôi.
Trước đây tôi luôn muốn Liễu Long Đình đưa đình Tạo Vật cho tôi, mà lòng vẫn luôn ngập tràn sự không tin tưởng trong chuyện này. Nhưng thế mà bây giờ Liễu Long Đình lại rất tuân thủ lời hứa hẹn, anh ta chủ động hẹn tôi. Điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng rồi tôi cũng ngẫm nghĩ lại lại, có phải lần này Liễu Long Đình hẹn tôi ra ngoài là muốn giết tôi để diệt khẩu hay không, hay là anh ta còn âm mưu gì khác?
Có điều hiện tại sức mạnh trên người tôi cũng tương đối mạnh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy Liễu Long Đình cũng không giết nổi tôi. Chỉ cần tôi không chết thì ít nhất cũng sẽ có vài phần trăm khả năng anh ta sẽ đưa đình Tạo Vật cho tôi.
Tôi cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì cho dù là bất cứ lựa chọn nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể lấy được đính Tạo Vật. Nhưng lần này đi gặp Liễu Long Đình thì ít ra tôi cũng có một tia hi vọng, cộng thêm việc tôi thực sự cũng muốn đến nhân gian nhìn xem những vị Tiên gia chỉ huy đã anh dũng giết địch như thế nào.
“Anh đi thông báo cho Lạc Thần trước là chúng ta phải đi gặp Liễu Long Đình. Chờ lát nữa tôi với anh sẽ cùng đi đến nơi hẹn, tôi sẽ ra ngay thôi.”
Tôi nói vọng ra với Phượng Tố Thiên ở ngoài cửa rồi đứng dậy đánh răng rửa mặt, chờ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ mới ra mở cửa gặp Phượng Tố Thiên. Phượng Tố Thiên từ trước tới nay luôn ở bên cạnh tôi. Bấy giờ, tôi và anh ta cùng ra khỏi cổng, gần như không cần nói trước một câu nào, anh ta đã biến thành một con phượng hoàng khổng vỗ cánh huýt sáo ở bên cạnh tôi, anh ta nâng tôi lên trên lưng mình rồi sau đó hướng về phía chân trời rú lên một tiếng, nháy mắt đã bay lên cao.
Trên đường đi, Phượng Tố Thiên nói cho tôi biết Liễu Long Đình đã ở trong thành phố ở quê hương tôi, anh ta không hề có gì gọi là ý thù địch, dự đoán là lần này chúng tôi đi gặp anh ta cũng không quá nguy hiểm.
Phượng Tố Thiên rất tận tâm trong việc chống lại tà yêu của Tiên Gia, ngày nào cũng Vân Đoạn kiểm tra tình hình của phàm trần, cho nên Liễu Long Đình mới bảo Phượng Tố Thiên báo cho tôi biết anh ta đang đợi tôi. Nhưng có lẽ lần trước chuyện của cô Hoạch đã khiến Phượng Tố Thiên luôn cảm thấy áy này trong lòng. Phượng Tố Thiên bẩm báo cho tôi tất cả mọi chuyện xong thì đột nghiêm trầm ngâm một lúc, rồi mới hỏi tôi: “Hi Nhi, chuyện lần trước của cô Hoạch, thật sự tôi không biết việc nó đã quy phục Liễu Long Đình. Tôi còn tưởng rằng nó…”
Thấy Phượng Tố Thiên có hơi oan ức, tôi đã an ủi anh ta rằng chuyện đó tôi hề trách anh ta, nhưng cũng vừa vặn gặp phải chuyện này cho nên tôi mới trở nên lớn mạnh hơn, không phải sao? Dù rằng thế nào thì tôi vẫn cảm ơn cậu ta đã ở bên hỗ trợ tôi trong những thời khắc gian nan nguy hiểm nhất.
Vốn dĩ trước đây mối quan hệ của Phượng Tố Thiên và tôi cũng không thân quen lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cho nên anh ta nghe tôi nói xong thì kính cẩn nói với tôi: “Tôi có thể sống đến ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ sự yêu thương của chủ nhân dành cho tôi. Bất kể sau này ngào ở đâu thì tôi cũng sẽ theo ngài ở đó!”
Phượng Tố Thiên nói ra lời này khiến tôi không khỏi cảm thấy hơi xôn xao trong lòng, nhất thời không kiềm chế được tâm trạng mà tựa vào cổ anh ta, xem ra từ trước đến nay, hình như tôi nợ Phượng Tố Thiên là nhiều nhất, mà anh ta vẫn luôn đối xử với tôi như thuở ban đầu. Nếu sau này tôi thực sự đánh bại được Liễu Long Đình, Tam Giới hòa bình trở lại, tôi thực sự mong muốn có thể cứ như thế này mà đưa Phượng Tố Thiên đến một nơi xa xôi ở nhân gian, trải qua cuộc sống mỗi ngày tuốt lông phượng hoàng kể ra cũng không tệ nhỉ.
“Phượng Tố Thiên, nếu như chúng ta thắng thì anh muốn đi đâu?” Tôi vừa hỏi Phượng Tố Thiên vừa vuốt ve lông trên người anh ta.
“Cái gì cơ?” Phượng Tố Thiên ngây ngốc quay lại nhìn tôi qua một chiếc mỏ chim.
Ban này trong lòng tôi vừa cảm thấy ấm áp được chút, giờ lại bị Phượng Tố Thiên nhìn bằng ánh mắt ngơ ngác như vậy thì tụt hết cả cảm xúc. Vì vậy tôi ngồi thẳng eo lại trên lưng anh ta rồi phán một câu: “Chẳng có gì hết!”
Tôi giận rồi, mà hình như lúc này Phượng Tố Thiên mới hiểu ra vấn đề, vội nói với tôi: “Tôi và chủ nhân ở lại nhân gian rồi cùng trải qua cuộc sống của loài người. Tôi không giống với Lạc Thần khao khát muốn được bấu víu vào ngài, rồi chờ đến khi ngài trở lại vị trí cũ thì địa vị của anh ta cũng bành trướng hơn. Tôi chỉ muốn ngài xem tôi là một chú chim, mỗi sáng sớm đưa tôi đi dạo đó đây là tôi đã hạnh phúc lắm rồi!”
Tôi còn tưởng rằng Phượng Tố Thiên đã biết chuyện của tôi và Lạc Thần thì sẽ buồn, nhưng không ngờ rằng anh ta lại nghĩ thoáng như vậy, cho nên tôi đã hỏi Phượng Tố Thiên: “Cậu biết chuyện của tôi và Lạc Thần từ khi nào?”
“Tôi biết từ lâu rồi. Tối hôm đó sau khi Lạc Thần trèo lên giường ngài, thì hôm sau, sau khi ngài đi anh ta cũng nói cho tôi rồi. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta lúc đó chẳng khác nào cá trê trong hồ nước, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam!”
Phượng Tố Thiên nói những lời này khiến tôi cười đến mức sắp không khép nổi miệng nữa. Cũng không biết là bao lâu rồi tôi chưa được cười vui vẻ như vậy. Lời của Phượng Tố Thiên khiến tôi bỗng xuất hiện một khao khát, sau này tôi sẽ không sống vì cái gì khác mà chỉ sống vì Phượng Tố Thiên và vì chính mình thôi.
“Được. Vậy sau này, chờ sau khi giết được Liễu Long Đình, tôi sẽ dẫn anh đi khắp thế gian thiên sơn vạn thủy, tuốt sạch sẽ lông trên đầu anh, khiến anh sẽ trở thành một con phượng hoàng trọc đầu.”
Dù sao lúc này cho dù tôi nói cái gì đi chăng nữa thì Phượng Tố Thiên cũng không để bụng, tôi nói anh ta đầu trọc anh ta cũng chẳng phản ứng. Sau khi trêu đùa với tôi một lúc thì cuối cùng cũng đến bên trên thành phố của chúng tôi. Phượng Tố Thiên đáp xuống trước của một khách sạn trong thành phố, sau đó nhanh chóng trở lại hình dạng con người rồi nói với tôi rằng hiện tại Liễu Long Đình đang ở trong khách sạn này.
Mặc dù trên người tôi có sức mạnh, thế nhưng sức mạnh của Phượng Tố Thiên lại không mạnh bằng tôi, cho nên tôi bảo Phượng Tố Thiên ở bên ngoài khách sạn chờ tôi, nếu một tiếng đồng hồ sau mà tôi không đi ra thì anh ta phải mau chóng rời khỏi đây.
Đương nhiên Phượng Tố Thiên biết Liễu Long Đình nguy hiểm đến mức nào cho nên muốn đi vào cùng tôi, nhưng lại bị tôi cản lại. Anh ta cũng biết năng lực của mình có hạn, sợ liên lụy đến tôi, cho nên cuối cùng cũng đồng ý chờ ở bên ngoài.
Bấy giờ, tôi mới lần theo hơi thở của Liễu Long Đình để tiến vào trong thang máy, sau đó tìm được cửa phòng anh ta.
Cửa phòng không khóa cho nên tôi đẩy thẳng cửa đi vào, chỉ nhìn thấy Liễu Long Đình mặc quần áo của người hiện đại, tóc cũng cắt ngắn rồi. Mà giây phút tôi nhìn thấy thấy dáng vẻ người hiện đại của anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi còn tưởng đầu mình nhìn nhầm rồi. Nó khiến tôi cảm thấy như đang quay trở lại thời khắc tôi hạ phàm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Liễu Long Đình, một cảm giác quen thuộc cứ như vậy mà nảy sinh.
Mà lúc này, Liễu Long đình đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha, giống như là anh ta vẫn luôn đợi tôi. Lúc nhìn thấy tôi đến, anh ta lên tiếng chào một câu: “Cô đến rồi. Lâu lắm không gặp.”
Nguồn Novel Tok