Liễu Long Đình lạnh nhạt nói một câu, khiến tôi bỗng nhiên không hiểu anh ta có dự định gì. Hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, cùng với quan hệ với Thần Núi bị hủy bỏ là có ý gì? Trời đất, chẳng lẽ Liễu Long Đình muốn kéo tôi cùng nhau tự sát? Tôi vất vả lắm mới sống tới bây giờ, vất vả lắm mới có hy vọng sống sót, còn chưa muốn chết đâu.
Nghe Liễu Long Đình nói xong, Thần Núi nhất thời buông mảnh vỡ Gương Trời xuống, nhìn tôi rồi cười nói với Liễu Long Đình:họn lọc “Sao? Cậu muốn dẫn Bạch Tô cùng nhau tự sát hả?”
Xem ra Thần Núi cũng nghĩ như tôi.
Nhưng Liễu Long Đình lại không bận tâm Thần Núi nói vậy là có ý trào phúng hay là gì, chỉ ngước mắt nhìn Thần Núi, nhếch môi cười thản nhiên, nói với Thần Núi: “Chúng tôi có tính toán gì, đương nhiên không cần thiết nói với anh. Chính anh tự xem rồi xử lý đi.”
Nói xong, Liễu Long Đình xoay người rời đi. Tôi ghé trên vai Liễu Long Đình, nhìn Thần Núi ở đằng sau, thầm nghĩ nếu Liễu Long Đình tự nhiên dẫn tôi cùng đi chết thì tôi có nên cầu cứu Thần Núi không nhỉ? Mặc dù Thần Núi hung ác, nhưng hình như nhân phẩm còn không kém, nếu tôi xin anh ta hơn nữa hứa hẹn sẽ làm việc cho anh ta thì tôi có đoán anh ta sẽ không từ chối tôi.
Nhưng nếu Liễu Long Đình không phải là nghĩ quẩn, tôi lại tự dưng kêu Thần Núi cứu tôi, anh ta biết thì sẽ nghĩ gì? Chung quy nếu Liễu Long Đình chịu ở bên tôi thì tôi chẳng muốn sống tạm với Thần Núi chút nào, ít nhất Liễu Long Đình biết thương tôi, còn Thần Núi chỉ mắng tôi hay là đẩy tôi xuống hố lửa, đồ ngốc cũng biết nên chọn bên nào.
Sau khi toát ra ý nghĩ này, tôi bỗng cảm thấy mình quá thực dụng. Liễu Long Đình tốt với tôi như vậy, tại sao tôi khi tôi lựa chọn ở bên anh ta thì lại suy xét tới mình trước tiên, chứ không phải suy xét tới tình cảm của anh ta dành cho tôi? Chẳng lẽ trong lòng tôi thật sự không thể tiếp thu anh ta bởi vì những chuyện quá khứ sao? Nhưng nếu không thể tiếp thụ thì tôi lại không muốn vô duyên vô cớ rời xa anh ta, tôi muốn ở bên cạnh anh ta.
Thần Núi thấy tôi nhìn mình, cũng nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ta vốn dĩ chỉ toàn nói những câu trào phúng châm biếm, rất hiếm khi nói mấy câu khác, vậy mà bây giờ thấy tôi bị Liễu Long Đình ôm đi, anh ta bỗng nhìn Liễu Long Đình kêu lên: “Vậy sau này tôi còn có thể gặp lại cậu không?”
Nếu không phải tôi quen biết anh ta với Liễu Long Đình thì chắc chắn nghe thấy câu này sẽ cho rằng anh ta là gay. Hai thằng đàn ông, anh ta còn hỏi Liễu Long Đình sau này có thể gặp lại anh ta hay không.
Nghe Thần Núi hỏi, Liễu Long Đình bỗng dừng bước, thấy tôi vẫn nhìn Thần Núi thì đổi một tư thế khác, bế tôi nằm trong lòng anh ta để tôi nhìn mặt anh ta, trả lời Thần Núi: “Không bao giờ.” Đồng thời kéo cánh tay tôi ôm lên cổ anh ta.
Trong lúc Liễu Long Đình mang tôi đi, trong lòng tôi rất khẩn trương, thấy Liễu Long Đình không nói câu nào, tôi bắt đầu tìm chuyện hỏi Liễu Long Đình.
“Long Đình, chúng ta thật sự không đi tìm lại ký ức trước kia của em nữa hả?”
“Ừ, không tìm nữa.” Liễu Long Đình kiên định trả lời. Nhưng người nói tìm lại là Liễu Long Đình, bây giờ nói không muốn tìm cũng là anh ta, tôi không hiểu, nếu không tìm thì ban đầu cần gì phải khích lệ tôi nhiều đến thế, bây giờ lại không tìm thì chúng tôi có thể đi đâu? Tôi đã nhận ra hình như Liễu Long Đình hơi muốn từ bỏ, nhưng anh ta muốn từ bỏ thì tôi đâu? Anh ta coi tôi là thứ gì? Tôi hy vọng đây là ảo ác của tôi. Liễu Long Đình yêu tôi như vậy, chắc hẳn anh ta sẽ không từ bỏ tôi đâu.
“Tại sao không tìm? Nếu không tìm thì chúng ta còn tìm thứ mà trước kia em để lại không? Anh xem chúng ta đã tìm được ngọc bội rồi, chỉ cần em hấp thụ hết tinh khí trong ngọc bội thì sẽ trở nên lợi hại hơn, không làm liên lụy tới anh nữa.” Tôi chân thành nói, hơn nữa còn lấy ngọc bội từ trong túi ra cho Liễu Long Đình xem, hy vọng có thể vãn hồi suy nghĩ của anh ta.
Chẳng qua tôi không ngờ Liễu Long Đình không chỉ bị tôi đoán trúng ý tưởng từ bỏ, mà là tôi chỉ đoán được một trong số những ý tưởng của anh ta. Thấy tôi lấy ngọc bội ra, lại anh ta im lặng nhìn ngọc bội một lát, sau đó vươn tay lấy ngọc bội, ngắm nghía nó rồi tùy tay ném nó ra xa, ôm tôi nằm trước ngực anh ta, nâng cằm tôi lên để tôi nhìn mặt anh ta rồi nói: “Không quan trọng. Tôi cho rằng tôi thật sự có thể hạ quyết tâm hy sinh bản thân mình để em trở lại vị trí cũ, nhưng tôi không làm được, tôi không vĩ đại như mình nghĩ. Tôi không muốn em vào Gương Trời là vì sợ em nhớ tới chuyện trước kia, bởi vì kiếp trước em không hề yêu tôi. Hơn nữa ngoài cấu kết với Ngân Hoa giáo chủ, tôi cũng từng làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ với em. Sáng hôm đó Thường Uyển Nga tìm tôi, nói với tôi rằng nếu tôi yêu em thì đừng để tôi tiếp tục làm tốn thời gian của em nữa, chúng ta không có khả năng yêu nhau. Cô ta muốn tôi hiểu được rằng giữa chúng ta không có khả năng. Em cao cao tại thượng, chúa tể chúng thần, còn tôi chẳng qua chỉ là một địa tiên nho nhỏ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể ức hiếp. Nếu tôi yêu em thì hãy thành toàn cho em, để em nhớ lại chuyện kiếp trước, để em hoàn thành tâm nguyện kiếm trước. Lúc đó tôi vất vả lắm mới thuyết phục được chính mình, cô ta nói đúng, tôi không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm liên lụy tới em, vậy thì tôi sẽ không xứng yêu em, cho nên tôi mới là quyết định mang em tới gặp Thần Núi, để anh ta giúp em khôi phục ký ức. Nhưng vừa rồi, khi em bước vào Gương Trời, tôi đã bắt đầu hoảng hốt, tôi sợ mất em, sợ em rời xa tôi, tôi thậm chí không dám tưởng tượng sau này chúng ta gặp lại nhau, em sẽ không còn bất cứ tình cảm nào với tôi, cảnh tượng đó đáng sợ biết chừng nào. Cho nên tôi hối hận. Khi em đi vào thì tôi đã hối hận, thậm chí tính toán sau khi em đi ra thì tôi sẽ cúi đầu nhận tội với em, để em giết tôi, giải trừ nỗi thống khổ cho tôi. Nhưng tôi không ngờ em lại bình yên vô sự đi ra. Trong lòng tôi có một thanh âm nói rằng tôi không thể thả em đi, tôi yêu em, trái tim tôi đều là của em, tôi muốn ở bên cạnh em, cho dù trước mắt chúng ta chỉ còn đường chết thì tôi cũng muốn giữ em ở bên cạnh mình. Tôi sẽ không để em nhớ lại mọichuyện trước kia, cũng không muốn bỏ lỡ em. Em là mạng sống của tôi, bỏ lỡ em, tôi cũng sẽ chết.
Liễu Long Đình đối diện với tôi, nói rất nhiều, vừa nói vừa kiên định mang tôi đi, trong mắt không có một chút hèn mọn, chỉ tràn đầy áy náy với tôi, nhưng anh ta nói rất nhiều, lại không nói được một lời xin lỗi. Tôi nhìn mặt Liễu Long Đình, lúc này anh ta vẫn trong hình dạng ông chú trung niên, ngoại hình tuấn tú, nhưng xuyên qua gương mặt xa lạ này, tôi thật sự muốn thấy rõ với khuôn mặt vốn có của anh ta, anh ta đã dùng biểu cảm gì để nói ra những lời nghe như rất thâm tình, nhưng lại vô cùng ích kỷ này.
Tôi nhất thời không nói được một câu nào, không biết mình nên hồi phục Liễu Long Đình với thái độ gì. Tôi muốn sống, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, trong nhà tôi còn có bà nội, tôi không muốn cùng Liễu Long Đình bước lên con đường không lối về.
“Nhưng… nhưng chúng ta đã không có đường lui. Anh không buông tha em thì đám thần tiên kia cũng sẽ không tha cho em, sau này em chỉ còn nước đi tìm chết” Tôi cố gắng nói uyển chuyển, Liễu Long Đình không giúp tôi thì con đường của tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng cũng chưa chắc là đường cùng. Tôi rất muốn nói với Liễu Long Đình rằng nếu anh ta không giúp tôi thì đừng dẫn tôi đi được không? Để một mình tôi đối mặt với cuộc đời của tôi cũng được. Có lẽ là tôi còn chưa đạt tới cảnh giới cao như Liễu Long Đình, có thể quang minh chính đại nói thẳng ra nỗi lòng của mình.
“Tôi sẽ không để em chết. Chúng ta đến Quy Khư dưới đáy biển, nơi đó không thuộc về bất cứ nơi nào trong tam giới chưởng quản. Chỉ toàn nhận những người đã cùng đường như chúng ta. Chúng ta tới đó, chỉ cần không bại lộ thân phận thì chúng ta có thể sống ở đó cả đời”
Bỏ trốn cả đời ư? Tôi không ngờ Liễu Long Đình lại cam tâm tình nguyện sa đọa đến mức này chỉ vì không cho tôi rời đi.
-----------------------