Liễu Long Đình đã từng giết người trước đây. Có lẽ anh ta không nhận ra giết một con hồ ly hại người thì có gì sai trái. Có thể là tôi quá thương người nhưng khi tôi nhìn bộ dạng khốn khổ của con cáo mà tôi đã giết trên mặt đất, thì tôi cảm thấy hơi khó để chấp nhận rằng đây là những gì tôi đã làm. Cô ta không làm hại tôi, nhưng tôi đã giết cô ta.
Về phần Liễu Long Đình, anh ta đã ở cùng con hồ ly này bảy tám năm, khi anh ta kêu tôi giết hồ ly, trong lòng anh ta không có chút cảm giác không nỡ nào sao?
Nhưng hiện giờ Liễu Long Đình đang rất vui mừng khi nhìn thấy pháp lực của tôi tăng vọt, tôi nhận ra rằng trong lòng anh ta không hề có một chút thương xót nào. Đối với anh ta, con hồ ly đó có thể chỉ là bạn giường qua đường. Liễu Long Đình sẽ không cảm thấy buồn cho cô ta. Ngay cả khi ra lệnh cho tôi giết cô ta, Liễu Long Đình cũng không do dự chút nào.
Còn tôi thì sao, tôi là gì trong lòng Liễu Long Đình đây?
Khi chúng tôi gọi dân làng đến xem, dân làng đã quỳ xuống trước mặt Liễu Long Đình, nói rằng bọn họ rất biết ơn vì lòng tốt của anh ta. Nhưng Liễu Long Đình nói với họ rằng anh ta chỉ là nhận lệnh của Cửu thiên nương nương để giải cứu họ. Rồi bảo mọi người quay về bái tổ Cửu thiên nương nương, mai sau bà ấy sẽ bảo vệ cả nhà bọn họ.
Bây giờ chúng tôi đã tiêu diệt được ma nữ dưới giếng. Cho nên lúc này bọn họ rất tin vào Cửu Thiên nương nương, ai nấy đều tự động quay trở về nhà thờ phụng bài vị của tôi. Tôi cũng làm theo cách Liễu Long Đình chỉ bảo, trong mỗi gia đình sẽ lưu lại một chút linh khí của bản thân. Để sau này mỗi khi họ cầu nguyện một số điều nho nhỏ, luồng linh khí này sẽ bảo vệ và thỏa mãn một phần nguyện vọng của họ. Một khi luồng linh khí này phát huy công dụng, người khác sẽ nghĩ đó là tôi. Bọn họ sẽ càng tin tưởng tôi hơn, thờ cúng với tôi nhiều hơn như vậy thì pháp lực của tôi sẽ càng ngày càng mạnh.
Bây giờ tôi đã nếm được quả ngọt của đức tin. Tôi không cần phải luyện tập chăm chỉ mà vẫn có thể có năng lượng rất mạnh. Không có gì ngạc nhiên khi một số quái vật cũng làm những điều tốt cho con người khi chúng tu luyện thành tiên, và để được hóa thành tiên. Cho nên bây giờ tôi đang đi theo con đường như thế, Liễu Long Đình cũng đang hy vọng tôi trở thành thần.
Người dân trong làng cảm ơn sau khi chúng tôi xong việc, chúng tôi trở lại giường ngủ vào lúc một giờ sáng, có thể là do tôi ghen tị với vẻ đẹp của con hồ ly vừa nãy, hoặc tôi nghĩ mình không xứng với Liễu Long Đình hoặc là còn suy nghĩ đến chuyện sát sinh ban nãy nên tâm trạng không được ổn định lắm.
Liễu Long Đình nằm bên cạnh tôi, thấy tôi vẫn còn đang suy nghĩ linh tinh, anh ta quay lại nói với tôi: “Sao vậy? Em vẫn còn giận tôi. Em thật là ngu ngốc. Tôi đã cố tình làm cho em hiểu, trong lòng tôi chỉ có một mình em, chẳng lẽ em còn nhìn không ra nữa sao?”
“Trong lòng tôi không có anh” Tôi lập tức trả lời Liễu Long Đình, nghĩ đến việc anh ta có thể đối xử tàn nhẫn với hồ ly thì mai sau cũng có thể đối xử với tôi như vậy.
“Nếu trong lòng không có tôi, vì sao em lo lắng, ghen tị khi tôi làm mồi nhử? Em rõ ràng quan tâm đến tôi, nhưng chỉ là không muốn nói.”
Lúc này, tôi không muốn tranh cãi vấn đề này với Liễu Long Đình, nhưng anh ta cứ nhất định quấn lấy tôi không buông, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nói với Liễu Long Đình: “Hồ ly đã ở bên anh nhiều năm như vậy. Lúc anh kêu tôi giết cô ta, ánh mắt của anh còn không chớp lấy một lần, nếu như sau này anh thích người khác, anh cũng sẽ để cho người mình thích giết chết tôi sao?”
“Không” Khi Liễu Long Đình trả lời tôi, anh ta quay người nằm xuống và nhìn lên trần nhà: “Tôi sẽ không chán ghét em, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng sau này tôi sẽ không làm tổn thương em, nếu kiếp trước tôi từng làm em tổn thương đó chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ, nhưng nếu sau này tôi tiếp tục làm tổn thương em, hẳn là bởi vì tôi yêu em, nhưng tôi sẽ cố gắng không để xảy ra chuyện này. Nếu thật sự là bất lực…”
Khi Liễu Long Đình đang nói, anh ta im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói với tôi: “Vì vậy, em phải trở nên mạnh mẽ hơn. Để bất kể ai muốn làm tổn thương em, em đều phải tự bảo vệ được mình.”
Tôi luôn cảm thấy rằng dường như Liễu Long Đình đang giấu tôi rất nhiều điều. Kể từ ngày anh cả anh ta tìm thấy anh ta, anh ta đã bắt đầu nói với Liễu Long Đình về việc bắt giữ tôi, nhưng khi anh ta ra khỏi phòng ngủ của Liễu Long Đình, thì dường như mọi chuyện đã được bọn họ an bài thỏa đáng rồi. Anh ta yên tâm trở về trời, nếu trong khi bàn bạc Liễu Long Đình không hứa với anh ta bất cứ điều gì, thì chị gái của Liễu Long Đình sẽ không dễ dàng ra đi như vậy, anh ta nhất định sẽ lại mắng Liễu Long Đình là sa đọa.
“Vậy anh có muốn tôi yêu anh hay không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, cho dù tôi đang dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể để đối diện với anh ta, vẫn có những cơn sóng gió dâng trào trong trái tim tôi.
Khi tôi hỏi Liễu Long Đình câu hỏi này, Liễu Long Đình thật sự không muốn trả lời câu hỏi của tôi, anh ta quay sang tôi, ôm tôi vào lòng và bảo tôi đi ngủ sớm vì sáng mai chúng tôi phải quay trở về. Lúc nãy Liễu Long Đình nói rằng có một vị khách từ nhà đến muốn gặp anh ta, vậy chúng tôi phải cùng nhau quay trở lại.
“Vậy trước tiên anh trả lời tôi, anh có hy vọng tôi yêu anh không?” Tôi đẩy Liễu Long Đình ra một chút, và tiếp tục hỏi của anh ấy bằng giọng điệu khiêu khích.
Nếu như Liễu Long Đình nói muốn, vậy tôi hiện tại phải làm cho rõ ràng, tôi biết tương lai ở bên nhau của chúng tôi là không chắc chắn, nhưng anh ta vẫn muốn làm cho tôi một lần nữa yêu anh ta, một lần nữa muốn tổn thương tôi. Thứ cặn bã này cần lao được giải quyết.
Ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào trong phòng, chiếu lên người Liễu Long Đình, in ra ánh sáng bạc mềm mại, hai mắt Liễu Long Đình lại bị ánh sáng bao phủ, khiến tôi có chút không nhìn ra được trong mắt anh ta là cảm xúc gì.
“Thế thì thật sự không cần, chờ sau khi em có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, hãy rời khỏi tôi đi.” Sau khi Liễu Long Đình nói lời này, anh ta không muốn nhìn vào mắt tôi nữa, giống như chuột trốn mèo vậy, chỉ tiếc không có một cái hang để chui vào.
Nhưng khi nhìn bộ dạng xấu hổ của Liễu Long Đình, trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác muốn trả thù, nhưng cũng thấy rất có lỗi với anh ta, vì vậy tôi quyết định không xem xét cảm xúc của anh ta, liền hỏi: “Vì sao không muốn, vì sao phải là tôi bỏ anh đi mà không phải ngược lại?”
Lúc nói lời này, tôi nằm ở trên người Liễu Long Đình, tôi cảm giác được toàn thân anh ta khẽ run, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại để nói với tôi: “Tôi không thể rời bỏ em.”
“Vậy tại sao trước đây anh đối với tôi như vậy, anh hành hạ tôi chính là vì không muốn rời xa tôi sao? Bởi vì anh yêu tôi nên mới muốn hại tôi sao? Liệu sau này anh có còn đối xử với tôi như thế này không?”
Tôi hung hăng, câu nào cũng như đòi nợ, nỗi đau mà Liễu Long Đình mang lại cho tôi năm xưa không thể lành chỉ bằng một hai câu, bây giờ tình thể đảo lộn, tôi muốn nhìn thấy nỗi đau của Liễu Long Đình. Tôi muốn ép anh ta phải trả lời, phải nói ra những lời trong lòng mình. Trong tình yêu, bên nào động tâm trước thì bên đó thua cuộc.
Tôi cảm thấy tâm trạng của Liễu Long Đình lúc này sắp suy sụp, hoặc là anh ta không nhận ra rằng anh ta yêu tôi từ trước nên đã làm tổn thương tôi vô cớ, cho nên khi nghĩ lại chuyện trước đây không chỉ có mình tôi đau lòng mà bản thân anh ta cũng vậy..
Sau khi tôi nói những lời này, cảm xúc của Liễu Long Đình cuối cùng cũng bùng lên, anh ta trực tiếp từ trên giường đứng dậy, đỡ vai tôi rồi quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nói nghẹn ngào vô cùng đau đớn: “Anh xin lỗi, Bạch Tô, anh thực sự lấy làm tiếc..”
Nhìn thấy bộ dạng ăn năn của Liễu Long Đình, lúc này anh ta thực sự quỳ xuống trước một người phụ nữ. Sự kiêu ngạo bất khuất, sự tàn nhẫn mà trước kia anh ấy đối với tôi trong giây phút anh ấy quỳ xuống đã dường như biến mất. Tôi chắc hẳn nên hạnh phúc đi vì tôi đã thắng. Liễu Long Đình đã từng dùng mọi cách để tổn thương tôi, bây giờ tôi lại dùng cách tương tự để khiến anh ta phát điên. Cuộc đời thực nực cười. Tôi không muốn tha thứ cho Liễu Long Đình, anh ta không đáng được tôi tha thứ, nhưng tôi thật sự yêu anh ấy.
Phải, dù anh ta đã làm những chuyện lọc quá đáng với tôi, dù tôi từ trong thâm tâm tội luôn ghét anh ấy, tôi vẫn yêu anh. .
Tôi hận chính mình, tại sao lại phải yêu một người như vậy!
“Liễu Long Đình, tôi hận anh.”
Sau khi nói xong, tôi đưa tay ra ôm mặt Liễu Long Đình và hôn lên môi anh để trả thù. Anh bây giờ là của tôi, và tôi có thể làm bất cứ điều gì với anh. Anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Nhưng ngoài tình yêu anh ấy, tôi cũng hận anh ấy, hận sao tôi không thể rời xa anh ấy. Vậy hãy để tôi bước xuống địa ngục đi. Anh chính là địa ngục của tôi, là người khiến tôi không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
-----------------------