Chương 375: Tôi sẽ đến cứu em
Tôi kinh ngạc nhìn Thần Núi, không ngờ anh ta lại đồng ý điều kiện của Mãng Ngân Hoa. Nhưng nếu trả con mắt cho Mãng Ngân Hoa thì sao tôi còn có thể trở lại chỗ cũ? Nếu muốn trở lại chỗ cũ thì cần đôi mắt của tôi, nhưng nếu không đồng ý trao đổi thì Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi, Long Đằng đều sẽ chết.
Thôi, cho dù Mãng Ngân Hoa lấy lại đôi mắt thì sau này tôi cũng có thể cướp lại nó. Tôi tự an ủi mình như vậy.
Thấy Thần Núi dứt khoát đồng ý với yêu cầu của mình, Mãng Ngân Hoa lập tức nở nụ cười, rướn người nhìn Thần Núi: “Điều kiện gì?”
Thần Núi nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Mãng Ngân Hoa: “Điều kiện này chỉ có cô mới biết, tôi không muốn có người thứ ba biết điều kiện giữa chúng ta.”
“Còn có yêu cầu nữa à? Mãng Ngân Hoa buồn cười, nhưng cũng đứng lên từ ghế giáo chủ, vung tay nói với Thần Núi: “Đi theo tôi. Dù gì chúng ta cũng từng làm vợ chồng một đêm, chút riêng tư vẫn phải có.”
Tôi nhìn bóng lưng Thần Núi với Mãng Ngân Hoa đi ra hậu điện, thầm nghĩ rốt cuộc Thần Núi có điều kiện gì muốn nói với Mãng Ngân Hoa, còn không thể cho tôi biết? Chẳng qua nếu Thần Núi đã đồng ý dùng con mắt trao đổi chị em nhà họ Liễu thì tôi nghĩ anh ta cũng sẽ không nuốt lời. Bây giờ tôi chỉ hận bản thân mình, cho dù năng lực tăng lên thì đã sao? Tôi vẫn không thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn, tôi có quá nhiều thứ không thể bỏ qua, bị người khác bắt lấy thóp thì đâu đâu cũng có.
May mà lúc này, Thần Núi không khiến tôi khó chịu. Anh ta tự nguyện trao đổi con mắt, tôi cũng đỡ phải van xin anh ta. Bây giờ cả cung điện chỉ còn tôi với chị em nhà họ Liễu bị nhốt trong lồng sắt. Tôi nhanh chóng đi về phía họ, kêu Kiều Nhi bịt tai lại, tôi cứu họ ra trước. Kiều Nhi nghe lời nhanh chóng bịt tai, hơn nữa kêu Long Đằng cũng bịt tai lại. Ban đầu Liễu Liệt Vân không muốn, nhưng sau khi chần chờ thì cũng bịt tai.
Tôi chỉ hận không thể giết Mãng Ngân Hoa. Lồng giam nho nhỏ này tôi muốn phá vỡ thì rất dễ. Khi một ánh sáng trắng bay ra từ lòng bàn tay tôi đánh vào lồng giam, tia lửa bắn tung tóe, cả nhà giam nổ tung, cất tiếng vang chói tai. Sau tiếng vang này, lồng giam bị bung ra, Kiều Nhi lập tức chạy về lọc phía tôi, ôm chân tôi vui vẻ kêu chị Bạch. Tôi không biết có phải trẻ con không có cảm giác gì với hai chữ thù hận hay không, chứ không thì cái chết của Liễu Long Dương có liên quan tới tôi, Kiều Nhi là em gái ruột của anh ta, nếu cô bé hận tôi thì sẽ không kêu ngọt ngào như vậy.
Liễu Liệt Vân cũng dắt Long Đằng rời khỏi lồng giam. Dường như chị ấy không muốn thấy tôi, nhưng tôi lại cứu chị ấy nên đi đến bên cạnh tôi, nhẹ giọng kêu Long Đằng nói cảm ơn tôi. Long Đằng vẫn ngoan ngoãn như trước kia, Liễu Liệt Vân kêu cậu bé nói cảm ơn thì cậu bé lập tức nhanh nhảu nói cảm ơn. Lúc này Liễu Long Đình với Cô Hoạch cũng từ ngoài vào cung điện.
Thấy Liễu Long Đình, Kiều Nhi vui vẻ hò hét chạy về phía Liễu Long Đình. Tôi sợ lúc này Liễu Long Đình không quen biết em gái mình, nhưng khi anh ấy rất tự nhiên vươn tay nghênh đón Kiều Nhi, tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống. Chẳng qua Liễu Long Đình vẫn không nói một lời, đi về phía Liễu Liệt Vân, dáng người cao lớn, sắc mặt trầm tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Liễu Liệt Vân gặp Liễu Long Đình sau khi Liễu Long Dương chết. Lúc trước chị ấy còn nói muốn cắt đứt quan hệ với Liễu Long Đình, bây giờ thấy Liễu Long Đình, nước mắt chị ấy lập tức tuôn rơi. Khi Liễu Long Đình đi đến trước mặt gọi một tiếng chị hai, Liễu Liệt Vân không nhịn được nhào vào lòng Liễu Long Đình, gào khóc rống lên: “Em đúng là thằng khốn, em còn biết về nhà hả? Em đừng về nữa, em giết cả anh cả rồi, sao em còn mặt mũi trở về!”
Tiếng khóc của Liễu Liệt Vân khiến trái tim tôi đau xót. Nếu không phải tại tôi thì Liễu Long Đình sẽ không giết Liễu Long Dương, nhà họ Liễu sẽ không nhanh chóng suy tàn đến nước này. Nhưng những chuyện đó đều đã xảy ra rồi, cho dù hối hận thì cũng vô ích, người không nên sống nhất là tôi lại sống, liên lụy tới rất nhiều người chung quanh tôi.
Liễu Long Đình vẫn không nói gì, mặc cho Liễu Liệt Vân đánh mình, mắng mình. Tôi không biết lúc này Liễu Long Đình đã lấy lại ký ức hay chưa, những dáng vẻ của anh ấy lại lúc này không nói một câu nào, trầm ổn không thể nghi ngờ là chỗ dựa lớn nhất cho nhà Liễu Liệt Vân. Cô Hoạch bình thường lắm mồm bây giờ cũng không nói nửa câu quấy rầy cả nhà Liễu Long Đình, bay tới đậu trên vai tôi, nhỏ giọng nói: “Cả nhà họ thật đáng thương”
Tôi không trả lời cậu ta. Tôi có lỗi với người nhà họ Liễu, họ tốt với tôi như vậy mà tôi lại lấy oán trả ơn. Cô Hoạch vốn còn muốn càm ràm với tôi, nhưng quay sang thấy vẻ mặt buồn bã áy náy của tôi, đoán được là tôi đang tự trách nên lập tức giơ cánh đập lên mặt tôi, an ủi tôi: “Bạch Tô, cô đừng nghĩ nhiều, người nhà họ không có ai trách cô đâu, chính là Liễu Long Đình giết người, cô đừng nghĩ mình như tội nhân thiên cổ như thế.”
Khi Cô Hoạch nói chuyện, Long Đằng thấy Cô Hoạch đứng trên vai tôi thì lập tức buông tay đang ôm Liễu Long Đình, vươn tay muốn chơi với Cô Hoạch. Có lẽ Cô Hoạch sợ chơi với Long Đằng nên lập tức vỗ cánh muốn bay đi. Tôi túm lấy cậu ta nhét vào tay Long Đằng, vẻ mặt Long Đằng lập tức vui vẻ, Cô Hoạch không còn gì lưu luyến bị Long Đằng nằm trong tay, oán hận mắng tôi vô liêm sỉ, sớm biết vậy thì cậu ta mặc cho tôi khổ sở, tuyệt đối không an ủi tôi đâu.
Sau khi Liễu Liệt Vân khóc đủ rồi, tâm trạng mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại. Lúc này một tiên gia bước vào từ cửa cung điện, bưng mấy ly nước nói với chúng tôi: “Đây là thuốc giải mà phu nhân giáo chủ, chuẩn bị cho chị em nhà họ Liễu, mời các vị thừa dịp nóng uống vào, về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Tôi đi đến chỗ tiên gia thử nước trà trước, không có vấn đề gì thì mới bưng cho Liễu Liệt Vân cùng Long Đằng, Kiều Nhi, kêu họ uống đi. Không ngờ Mãng Ngân Hoa làm việc còn rất có hiệu suất, nhanh đến thần sầu, cô ta đưa thuốc giải tới cho chúng tôi có nghĩa là Thần Núi đã giao con mắt cho Mãng Ngân Hoa. Tôi quay sang nhìn thoáng qua Liễu Long Đình đang đút thuốc cho Long Đằng, vất vả lắm mới kiếm được một con mắt lại bị Mãng Ngân Hoa lấy lại, mà tôi không biết năm nào tháng nào mới có thể giải phong ấn cho Liễu Long Đình.
Tôi không trả lời cậu ta. Tôi có lỗi với người nhà họ Liễu, họ tốt với tôi như vậy mà tôi lại lấy oán trả ơn. Cô Hoạch vốn còn muốn càm ràm với tôi, nhưng quay sang thấy vẻ mặt buồn bã áy náy của tôi, đoán được là tôi đang tự trách nên lập tức giơ cánh đập lên mặt tôi, an ủi tôi: “Bạch Tô, cô đừng nghĩ nhiều, người nhà họ không có ai trách cô đâu, chính là Liễu Long Đình giết người, cô đừng nghĩ mình như tội nhân thiên cổ như thế.”
Khi Cô Hoạch nói chuyện, Long Đằng thấy Cô Hoạch đứng trên vai tôi thì lập tức buông tay đang ôm Liễu Long Đình, vươn tay muốn chơi với Cô Hoạch. Có lẽ Cô Hoạch sợ chơi với Long Đằng nên lập tức vỗ cánh muốn bay đi. Tôi túm lấy cậu ta nhét vào tay Long Đằng, vẻ mặt Long Đằng lập tức vui vẻ, Cô Hoạch không còn gì lưu luyến bị Long Đằng nằm trong tay, oán hận mắng tôi vô liêm sỉ, sớm biết vậy thì cậu ta mặc cho tôi khổ sở, tuyệt đối không an ủi tôi đâu.
Sau khi Liễu Liệt Vân khóc đủ rồi, tâm trạng mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại. Lúc này một tiên gia bước vào từ cửa cung điện, bưng mấy ly nước nói với chúng tôi: “Đây là thuốc giải mà phu nhân giáo chủ, chuẩn bị cho chị em nhà họ Liễu, mời các vị thừa dịp nóng uống vào, về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Tôi đi đến chỗ tiên gia thử nước trà trước, không có vấn đề gì thì mới bưng cho Liễu Liệt Vân cùng Long Đằng, Kiều Nhi, kêu họ uống đi. Không ngờ Mãng Ngân Hoa làm việc còn rất có hiệu suất, nhanh đến thần sầu, cô ta đưa thuốc giải tới cho chúng tôi có nghĩa là Thần Núi đã giao con mắt cho Mãng Ngân Hoa. Tôi quay sang nhìn thoáng qua Liễu Long Đình đang đút thuốc cho Long Đằng, vất vả lắm mới kiếm được một con mắt lại bị Mãng Ngân Hoa lấy lại, mà tôi không biết năm nào tháng nào mới có thể giải phong ấn cho Liễu Long Đình.
Bây giờ chị em nhà họ Liễu đã được cứu, chúng tôi cũng uống thuốc giải rồi, tôi muốn đưa họ về nhà trước rồi lại đi tìm Mãng Ngân Hoa với Thần Núi. Vừa rồi Mãng Ngân Hoa dùng tính mạng của chị em nhà họ Liễu đe dọa tôi, khiến tôi không dám đụng vào cô ta, bây giờ dù cô ta lấy được đôi mắt thì đã sao? Cô ta không có khả năng khôi phục tinh khí khổng lồ trong thời gian ngắn. Tôi muốn thừa dịp này đối phó với cô ta, tốt nhất là có thể giết cô ta, loại tai họa này chỉ cần giữ lại thì sau này cô ta sẽ còn nghĩ cách đối phó với tôi!
Tôi dắt tay Kiều Nhi, đang định dẫn cô bé ra khỏi cung điện thì một tiên gia khác bỗng hớt hải chạy tới, thấy tôi vừa lúc đi ra ngoài thì lập tức khom lưng với chào, nói với tôi: “Bạch Tô, giáo chủ của chúng tôi mời cô.”
Thần Núi? Anh ta mời tôi làm gì?
Chẳng qua nghĩ tới dù gì anh ta cũng vì cứu tôi mà không chiếm đoạt đôi mắt, bây giờ anh ta cho Mãng Ngân Hoa đôi mắt, chắc cũng đã bị mất một mắt như Mãng Ngân Hoa. Anh ta kêu tôi qua chắc là có chuyện gì đó quan trọng muốn tìm tôi. Thế là tôi dặn Cô Hoạch trông nom nhà Liễu Liệt Vân rồi rời đi.
Khi tôi xoay người muốn đi theo tiên gia kia gặp Thần Núi thì Liễu Long Đình đứng sau lưng tôi bỗng kéo tôi lại. Tôi quay sang muốn nói anh ấy rằng tôi chỉ đi một lát thôi, chút nữa sẽ quay lại, nhưng lúc này nhìn đôi mắt bình thường của Liễu Long Đình, không chờ tôi lên tiếng, Liễu Long Đình đã ghé vào tại tôi, nói: “Bất kể Thần Núi làm gì em, muốn em làm gì thì em cứ thuận theo ý anh ta, em phải nhận được sự tín nhiệm của anh ta, muốn anh ta cam tâm tình nguyện đưa đôi mắt cho em, chờ em lấy lại đôi mắt, tôi sẽ đến cứu em”
-----------------------