Con người rất sợ cái chết, bây giờ trong miếu đã có người chết. Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, đương nhiên sẽ không có ai dám tới nữa.
Tuy rằng trong miếu không có khách hành hương, nhưng sư chủ trì trong miếu dường như không có quá nhiều mong đợi với sự xuất hiện của tôi và Liễu Long Đình. Ông ta kể chúng tôi nghe về tình hình trong miếu, nói rằng ngôi miếu này của họ có lịch sử hàng trăm năm. Còn vị Ác Phật là Phật Di Lặc, được thờ cúng ở trung tâm điện Thiên Vương. Nói xong ông ấy dẫn tôi và Liễu Long Đình qua đó xem thử.
Phía đông bắc Tát Mãn tiên gia, có người tin Phật, cũng có người tin Đạo nên chúng tôi đến giải quyết chuyện Phật giáo, cũng không phải chuyện gì quá đáng. Lúc vài nhà sư dẫn chúng tôi đến cửa của điện Thiên Vương, họ đều dừng lại ở bên ngoài điện. Chung quy đã có lời đồn rằng, nếu vị Phật mặt cười này cười với ai ba lần, thì người đó sẽ chết, thế nên chỉ có sư trụ trì già dẫn chúng tôi vào điện.
Vừa bước vào cửa điện Thiên Vương, đây rõ ràng là một đại điện rất lớn, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác chật hẹp. Đúng như lời sư trụ trì nói, một vị Phật Di Lặc đang mỉm cười được thờ ở giữa điện Thiên Vương. Bụng phệ, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người, không có gì khác biệt so với những vị Phật Di Lặc đã thấy trước khi vào miếu. Trừ việc đại điện rộng lớn lại tạo cho người ta cảm giác chật hẹp ra, thì không có gì khác thường.
Không chỉ có tôi, Liễu Long Đình nhìn tượng Phật Di Lặc đó một lúc, cũng không phát hiện được vị Phật Di Lặc này có tà khí ở chỗ nào.
Hơn nữa Phật Di Lặc vốn dĩ là Phật cười, thấy người là cười, chuyện này không phải rất bình thường sao?
“Sư phụ, tôi nghe nói vị Phật mặt cười này cười với ai ba lần thì người đó sẽ chết. Sao bức tượng này cười với người khác được?” Tôi chắp tay, học theo cách các vị sư bên ngoài chào hỏi mọi người, sau đó hỏi sư trụ trì về vấn đề này.
Sư trụ trì nhìn bức tượng Phật đang cười, sau đó quay người đưa tay hành lễ lại với tôi, nói với tôi và Liễu Long Đình bằng giọng điệu bình thản: “Các nhà sư trong miếu mỗi ngày đều nhìn thấy Đức Phật, nhưng không có một chuyện gì xảy ra cả. Phát hiện ra chuyện Đức Phật hại người là một người thân của một vị khách hành hương đến đây vào ba tháng trước. Cô ta kể rằng hôm đó chồng cô ta đi từ chùa về nhà sau khi dâng hương, sau khi ngủ một giấc, thì mơ thấy Đức Phật theo mình về nhà, hơn nữa còn cười với anh ta. Vì thế anh ta đã rất vui, cứ nghĩ rằng mình được Đức Phật phù hộ, sau khi tỉnh dậy đã vui vẻ kể chuyện này cho cả gia đình.”
“Sau đó Đức Phật lại xuất hiện trong giấc mơ của người chồng đi hành hương kia sao?” Tôi lại hỏi sư trụ trì, dù gì Đức Phật luôn phù hộ độ trì cho mọi người, có lòng nhân ái vô cùng trong mắt mọi người, sao có thể giết người cho được? Điều này khiến tôi có chút tò mò.
Sư trụ trì gật đầu: “Về sau, người đàn ông đi hành hương lại nằm mơ thấy Đức Phật hai lần. Lúc mơ đến lần thứ ba, anh ta vừa tỉnh dậy đã kể cho vợ nghe về chuyện đó, sau đó anh ta ngã xuống chết. Nhưng vợ của anh ta lại đổ hết chuyện này cho Đức Phật, rồi đến miếu làm ầm ĩ, hơn nữa sau khi cô ta làm ầm , một số tín đồ khác cũng kể về việc Đức Phật hại người. Họ nói rằng Đức Phật cũng dùng phương pháp tương tự, đi theo khách hành hương trở về nhà, rồi thẳng tay giết chết khách hành hương trong mơ.”
Lúc nói đến việc này, vẻ mặt của sư trụ trì tuy rất bình thản, nhưng khi ông ấy nhìn về phía Phật Di Lặc, ông ấy lại lộ ra ánh mắt vô cùng u buồn, giống như đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó, nhưng lại vô lực.
Nhìn thấy ánh mắt của sự trụ trì, tôi có chút đau lòng, hỏi sư trụ trì: “Xảy ra chuyện Đức Phật hại người ở một ngôi miếu thế này, sao những vị Phật khác lại không ra mặt giải quyết chuyện này, không phải pháp lực của Đức Phật là vô biên hay sao?”
Sư trụ trì còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Liễu Long Đình đã trả lời thay ông ấy: “Không phải chùa miếu nào cũng có Đức Phật chân chính. Ngay cả trụ trì của ngôi miếu này cũng có khả năng chưa từng nhìn thấy Đức Phật thật hiển linh, chứ đừng nói tới việc Đức Phật hiện ra xử lý việc này.”
Liễu Long Đình nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi khiến sư trụ trì giận đến vểnh râu, nói với Liễu Long Đình: “Ai nói tôi chưa từng thấy Đức Phật thật? Vốn dĩ tôi vẫn ở lại trong ngôi miếu này là vì khi tôi còn nhỏ, Đức Phật đã báo mộng cho tôi, nói rằng tôi có duyên với Phật và muốn tôi quy y cửa Phật.
Chỉ là mọi chuyện trên đời đều nằm trong tầm kiểm soát của Đức Phật. Nếu họ không xuất hiện đương nhiên vì lý do gì đó nên họ không xuất hiện. Nếu như hai người không nhìn thấy lý do, thì nên quay về đi. Đức Phật từ bi, ba người thành hổ*, bần tăng chưa từng trải qua chuyện này, càng không tin vào những lời nói dối này.”
(*Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều lo người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải)
Sau khi sư trụ trì dứt lời, thì trực tiếp quay người ra khỏi điện Thiên Vương. Còn Liễu Long Đình lại nhìn về Đức Phật mặt cười, rồi nói với tôi đi về thôi.
“Đi về?” Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, bây giờ chưa làm được gì đã bảo đi về? Liễu Long Đình đang đùa tôi phải không?
Nếu Liễu Long Đình đã nói đi về, tôi cũng không thể ở lại trong ngôi miếu này một mình. Vì vậy tôi đi theo Liễu Long Đình ra cửa, nhưng khi bước ra cửa, tôi có chút không cam tâm nhìn vào Đức Phật ở phía sau. Đến cũng đến rồi, nhưng chưa tra được lý do nào đã đi về, trong lòng tôi đương nhiên có chút khó chịu. Nhưng lúc tôi nhìn về bức tượng Phật ở phía sau, không biết có phải do tôi ảo giác hay là do nguyên nhân nào khác, tôi nhìn thấy đôi mắt vốn đang cười híp lại của Đức Phật, đột nhiên mở to như chiếc chuông đồng, đồng tử ở giữa nhãn cầu giống như một viên bi nhựa!
Tôi sợ đến mức đầu óc lập tức trống rỗng, quên cả nhấc chân bước ra ngoài thế nào. Liễu Long Đình chắc hẳn không thể kéo được tay tôi, nên quay người lại nhìn tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Lúc anh ta hỏi câu này, lập tức kéo tôi đang chìm trong sợ hãi tỉnh lại. Bây giờ hồi hồn lại, nhìn về phía Phật Di Lặc một lần nữa, chỉ thấy Phật Di Lặc vẫn mỉm cười như cũ, không có chút thay đổi nào.
Nhưng dáng vẻ mở to mắt dữ tợn của vị Phật mặt cười, đã để lại trong lòng tôi một cảnh tượng cực kỳ kinh hãi. Bởi vì trong lòng tôi, Đức Phật là hiện thân của lòng từ bi, đột nhiên ông ấy trở nên đáng sợ như vậy, đã khiến trong lòng tôi nảy sinh một sự tương phản rất lớn.
“Tôi vừa thấy Đức Phật mở mắt.” Lúc này tôi không tỏ ra khó chịu, làm mình làm mẩy với Liễu Long Đình, dù sao thì chuyện này liên quan đến sống chết của tôi.
Còn Liễu Long Đình sau khi nghe tôi nói vậy cũng không nói gì cả, kéo tay tôi ra khỏi miếu, chúng tôi trở về.
Bởi vì Liễu Long Đình không cho tôi giải thích gì cả, nên trên đường đi tôi vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Bây giờ nhìn lại lồng ngực vững chắc của Liễu Long Đình, nếu tôi và Liễu Long Đình vẫn còn quan hệ như trước đây, tôi hận không thể nhào vào lòng anh ta ngay bây giờ, hỏi anh ta rằng liệu tôi có bị vị Phật mặt cười kia quấn lấy không?
Nhưng bây giờ không thể như vậy, cho dù Liễu Long Đình không ngại tôi ôm anh ta, tôi cũng sẽ không chủ động ôm anh ta, vì vậy tôi liền hỏi Liễu Long Đình: “Đức phật trong chùa có phải đã bị yêu quái chiếm lĩnh rồi hay không?” Giống như thần Thành Hoàng của huyện Hạ Đường lúc trước. Bởi vì Thành Hoàng không còn nữa, nên yêu quái đã chiếm lấy vị trí của Thành Hoàng. Loại chuyện này cần phải được chính thần quản chế
Liễu Long Đình vừa lái xe, vừa quay đầu lại nhìn tôi nói không phải, trước tiên đừng nói đến chuyện này, trở về sẽ rõ.
Còn đợi trở về sao, nếu tôi thật sự bị vị Phật mặt cười kia quấn lấy, tối nay ông ấy sẽ vào trong giấc mơ của tôi, bắt hồn tôi đi mất rồi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Liễu Long Đình còn đùa với tôi: “Không phải lúc trước cô luôn nói không sợ chết sao? Sao giờ lại sợ rồi?!”
Tôi lúc này thật sự không biết nói gì đáp trả lại Liễu Long Đình, anh ta luôn nhìn ra được suy nghĩ của tôi, sau đó nói ra rồi cười nhạo tôi một cách quang minh chính đại. Vì vậy tôi cũng lười nói nhảm với anh ta, nên nói thẳng rằng: “Đúng rồi, tôi sợ đấy. Thế nào, liên quan gì đến anh.”
Liễu Long Đình thấy tôi nói chuyện cáu kỉnh như vậy thì mỉm cười. Một tay lái xe, một tay đưa ra nắm chặt lấy tay tôi, khó hiểu nói với tôi: “Năng lực của cô bây giờ, vẫn chỉ có thể làm mồi nhử. Mạnh mẽ lên, sau khi cô mạnh hơn, tôi sẽ là mồi nhử của cô.”
Nói xong thì nắm lấy tôi kéo mạnh ta về phía anh ta, anh ta cũng xoay người ôm tôi vào lòng. Mùi hương nhẹ nhàng trên người Liễu Long Đình, cùng với nhịp tim trong lồng ngực truyền đến tôi từng tiếng từng tiếng, khiến tôi có chút bài xích, nhưng tôi không có muốn rời khỏi vòng tay của anh ta. Giả vờ đẩy ra vài lần, cũng bị Liễu Long Đình giữ chặt.
Nếu như ban ngày, tôi còn chưa hiểu Liễu Long Đình dùng tôi làm mồi nhử là có ý gì, thì vào ban đêm, khi tôi và Liễu Long Đình cùng lên giường ngủ, ngay khi tôi nhắm mắt lại, trong đầu tôi lập tức hiện ra một Đức Phật đang mỉm cười. Đức Phật này giống hệt như những gì chúng tôi nhìn thấy trong ngôi miếu buổi sáng, nhưng nụ cười của ông ta lúc này rộng hơn. Trong giấc mơ, ông ta hiện ra với nụ cười dữ tợn giống hệt như buổi sáng.
-----------------------