Nghĩ tới đây, lòng tôi nóng lên, nếu như bây giờ Liễu Long Đình cứu tôi, sau đó tôi lại giết anh ta thì sẽ thành vong ân phụ nghĩa, nhưng mà anh ta đã làm biết bao chuyện vong ân phụ nghĩa với tôi chứ? Số lần tôi cứu anh ta còn ít hay sao? Rồi đổi lại, anh ta không phải kéo tôi xuống bùn và xoay tôi như chong chóng hết lần này đến lần này đến lần khác đấy à?
Bây giờ, tôi hoàn toàn không hề cảm thông với Liễu Long Đình, dù rằng anh ta lềnh bềnh trong nước trông rất đáng thương.ọn lọc Chẳng qua hiện tại, nếu tôi giết anh ta bằng khúc giết thần thì phải tìm được Phượng Tố Thiên, bởi chỉ khi ở với Phượng Tố Thiên, cây sáo này của tôi mới có thể phát huy uy lực cực đại.
Tôi đứng lên từ trong nước, trên mông và người tôi toàn là vết cào đỏ rói mà Liễu Long Đình vừa để lại, quần áo thì bị Liễu Long Đình xé nát khi ở trong nước, anh ta đúng là súc sinh mà. Bây giờ, tôi không thể trần truồng ra ngoài tìm Phượng Tố Thiên, vậy nên phải nhìn mặt đất xung quanh, để rồi chỉ thấy quần áo của Liễu Long Đình mặc trước khi xuống nước. Tôi hết sức miễn cưỡng mặc quần áo mà Liễu Long Đình cởi ra lên người, sau đó đi về phía vườn hoa bên ngoài.
Vào lúc tôi đi, Liễu Long Đình trơ mắt nhìn tôi. Sau khi anh ta biến thành rắn, tôi không còn hiểu ánh mắt anh ta bộc lộ ý gì, chỉ là bất kể ý anh ta là gì, cứ đợi lát nữa nhìn tôi đối phó với anh ta ra sao, anh ta biết là ý gì là được.
Khi tới cửa vườn hoa, tôi chỉ thấy hai tiên gia canh giữ. Họ thấy tôi đi ra, bèn cầm binh khí lên ngăn cản giữa đường, không để tôi ra ngoài. Họ nói rằng không có lệnh của giáo chủ thì không ai có thể ra vào.
Bây giờ, trên người tôi mặc quần áo của Liễu Long Đình, nếu không phải có mối quan hệ nào đó thì ai dám mặc quần áo của anh ta trong khi nói gì thì nói bây giờ anh ta cũng là một giáo chủ?
Vì vậy, tôi nhìn mấy người hầu này, hất ống tay áo, bắt đầu giả heo ăn thịt hổ. Tôi trình diễn bộ quần áo mình đang mặc trên người, rồi hừ lạnh, cố ý dùng giọng điệu đầy cao ngạo nói với họ: “Mở to mắt chó của các người nhìn đây, trên người tôi mặc quần áo của giáo chủ các người. Bây giờ, giáo chủ của các người đang suy yếu, muốn tôi đi mời y tiên tới, nếu các người dám vi phạm mệnh lệnh của giáo chủ, lỡ anh ta băng hà thì tội này các người nhận nổi không?
Tôi chỉ hù dọa thôi. Nhưng mấy người hầu này có lẽ cấp thấp, vậy nên vừa nghe tôi nói tình trạng của Liễu Long Đình rất bất ổn, cần mời y tiên thì vừa lo lắng cho Liễu Long Đình, vừa không yên tâm về tôi, vì vậy bảo tôi rằng nếu giáo chủ của họ thật sự suy yếu thì cũng không cần phiền tôi ra ngoài một chuyến, bọn họ mời y tiên tới là được, nói rồi còn định đổi ca cho người khác.
Song tôi làm gì có cái lòng tốt như là muốn chữa trị cho Liễu Long Đình. Nếu thật sự chữa khỏi cho anh ta ở địa bàn của anh ta thì cho dù là tôi và Phượng Tố Thiên hợp lực dùng sáo Phượng Minh chiến đấu thì cũng chưa chắc có thể giết được anh ta, vậy nên lúc này tôi không hoảng sợ mà hét to một tiếng càn rỡ!
“Chỉ với cấp bậc của các người thì có thể mời được y tiên giỏi giang thế nào? Tôi lặp lại một lần nữa, giáo chủ của các người xin tôi đi tìm y tiên cho anh ta. Nếu các người nhất quyết không để tôi ra ngoài, khiến giáo chủ của các người mất mạng thì cả nhà các người đều phải chết!”
Lúc tôi nhắc đến cả nhà, hai người hầu bắt đầu sợ hãi. Động vật có thể sinh sản, một gia đình ít nhất phải có đến mấy thế hệ đây? Nếu như Liễu Long Đình chết thật, vậy tru di cửu tộc cũng chẳng phải quá đáng.
Hai người hầu do dự một lát, cuối cùng buông vũ khí xuống, đứng về hai bên cửa, khom người chào và nói ban nãy đã mạo phạm, xin tôi đừng để bụng.
Tôi thấy bấy giờ hai người hầu nghe lời mình mà lòng vui khôn tả, còn giả đò khen đôi câu, bảo họ cũng là vì công việc bắt buộc, xong xuôi thì nghênh ngang đi ra khỏi vườn hoa. Nếu bây giờ Liễu Long Đình mà ở đây, tôi sẽ gọi anh ta ra mà xem trong khi anh ta gặp nạn, tôi đã lừa người dưới trướng của anh ta ra sao.
Nhưng mà tôi còn chưa kịp vui sướng bao lâu, lúc bước khỏi vườn hoa, một màn chắn mang ánh sáng nhức mắt đã bất chợt xuất hiện trước mặt tôi. Hơn nữa, màn chắn này có uy lực vô cùng to lớn, lúc ánh sáng ấy phản xạ lên người tôi, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến tôi bắn ra xa ít nhất bảy tám mét! Tôi nặng nề ngã phịch xuống đất!
Một lần văng này dường như làm tôi ngã đến mức nội tạng trong cơ thể cũng rỉ máu. Tôi nằm trên đất, tạm thời không thể động đậy. May mà trong người vẫn còn nửa viên Nguyên Thần của Liễu Long Đình, thế nên tôi bị thương không đến nỗi nghiêm trọng. Tôi nằm trên đất tầm bảy tám phút mới đứng lên, ôm ngực mắng mấy người hầu lại gần, hỏi họ đây là cái gì? Không phải đã bảo để tôi ra ngoài sao? Tại sao lại lật lọng?
Mấy kẻ hầu thấy tôi ngã thảm trên đất, không đến đỡ tôi thì thôi, bây giờ nhìn tôi bị thứ ở cửa tác động, cái vẻ sợ hãi vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là sự cứng rắn lạnh lùng hệt như Liễu Long Đình. Một người trong số đấy nói với tôi: “Đây là kết giới mà giáo chủ bày ra lúc cô vào đây. Người ngoài không thể vào, người bên trong thì phải được giáo chủ tự bỏ kết giới, nếu không thì chẳng ai ra được.”
Người hầu đó nói vậy, tôi mới nhớ ra vừa này - khi Liễu Long Đình ôm tôi xuống nước, anh ta đã vung tay lên một lần, lần ấy chắc chắn là để giăng kết giới, phòng ngừa Phượng Tố Thiên xông tới, cũng phòng ngừa tôi ra ngoài.
Liễu Long Đình này quả là đa mưu túc trí, suy tính thâm sâu khó lường. Sự đau đớn đến mức bây giờ xương vẫn còn nhoi nhói vì cú hất khi chạm phải kết giới vừa rồi khiến tôi không muốn chạm vào nó thêm lần thứ hai. Lúc này, tôi tuyệt vọng nhìn cánh cửa, thở hổn hển hướng ra ngoài gọi to tên Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên, mau vào cứu tôi!
Nhưng Phượng Tố Thiên không nghe thấy âm thanh của tôi, anh ta không phải tiên gia, tôi không thể dùng Thỉnh Thần Quyết để mời anh ta được. Mà Liễu Long Đình, anh ta đã lên kế hoạch chu toàn. Anh ta dám lơi lỏng cho tôi như vậy cũng là bởi đã sớm đặt bẫy. Bất kể tôi có giãy giụa ra sao, chỉ cần ở bên cạnh anh ta, tôi đừng hòng chạy thoát.
Tên biến thái đó, anh ta có tư cách gì khống chế cuộc đời của tôi? Tôi khó chịu, tôi phải về giết anh ta!
Ánh mắt mấy người hầu trở nên lạnh lùng, có lẽ họ đã biết vừa rồi chỉ là trò bịp của tôi. Sau khi cảm nhận được vẻ giễu cợt trong mắt người hầu, tôi lại quay về theo con đường cũ, và rồi nhìn thấy Liễu Long Đình mới nãy vẫn còn hấp hối, giờ đây đã biến thành hình người, đuôi rắn mới thay da chậm rãi uốn lượn trong nước. Anh ta thấy tôi thì hơi nghiêng đầu, nhìn tôi nói: “Sao không đi?”
“Khốn kiếp!” Tôi nhìn dáng vẻ không cần nhúc nhích cũng có thể cầm tù tôi không bao giờ thay đổi đó của Liễu Long Đình mà cảm thấy vô cùng căm tức. Tôi đánh thẳng vào trong nước, đạp nước đánh vào người anh ta, mắng anh ta không biết xấu hổ. Thế giới nhiều phụ nữ như vậy, xin anh ta hãy đi tìm người khác mà hành hạ, tôi thật sự không chịu nổi anh ta.
Lúc tôi đánh, Liễu Long Đình không hề ngăn cản, mà mặc cho nắm đấm của tôi công kích mình. Khi tôi đánh mệt rồi, anh ta mới nắm eo để tôi ngồi lên người anh ta, tay thì nâng cằm tôi, nói: “Vì tôi chỉ thích em, những người khác không khơi dậy được hứng thú muốn ngược đãi họ trong tôi. Em ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, tôi móc tim móc phổi cho em cũng được.”
Anh ta làm tổn thương tôi, rồi bây giờ lại nói mấy lời chó má này thì có ích lợi gì?
Tôi hất bàn tay Liễu Long Đình đang nắm cằm mình ra, giọng cũng khản đặc do tức giận cực độ: “Cứ bốc phét của anh đi. Liễu lọc Long Đình, tôi nói cho anh biết, tim phổi của anh tôi cũng chán ghét. Có bản lĩnh thì anh thả tôi ra, để tôi mãi mãi không cần nhìn anh nữa!”
Liễu Long Đình nghe tôi nói vậy giống như không mặt mũi, không da thịt, bất kể tôi nói gì cũng không để ý. Lúc này, thấy tôi kích động, anh ta lại đưa tay tới nắm lấy mặt tôi, bắt tôi nhìn anh ta: “Em không muốn cũng phải muốn. Tôi phải giữ em bên mình, để em biết tôi yêu em nhiều thế nào. Kiếp trước, em khiêu khích tôi, đời này đừng mong trốn nữa. Nếu em muốn ít phải chịu khổ, vậy thì hãy như trước đây, ngoan ngoãn yêu tôi, sau này em muốn cái gì, tôi cho em cái đó. Nếu em cứ tiếp tục ngoan cố, em càng ngoan cố, tôi càng bắt em chịu khổ. Tôi có nhiều thủ đoạn, em tốt nhất đừng để tôi phải áp dụng từng cái lên em”
-----------------------