Tôi thấy Anh Cô hơi quá lời. Tôi không thừa nhận quan hệ của tôi và Liễu Long Đình, bà ấy vẫn luôn ép hỏi tôi, cứ như thể bà ấy muốn xác nhận chuyện gì đó. Nhưng cũng chính vì bà ấy nói vậy nên tôi thật sự muốn hỏi Liễu Long Đình rằng anh ta có thích tôi hay không. Chung quy anh ta vẫn muốn tôi yêu anh ta, nếu anh ta không yêu tôi thì tại sao lại bắt tôi nói như vậy.
Tôi từ chối Anh Cô, kêu bà ấy đừng hỏi tôi nữa, tôi với Liễu Long Đình vốn không có gì, nghe bà ấy nói vậy ngược lại cứ như chúng tôi thật sự có gì đó. Sau đó tôi đổi đề tài, hỏi lần này chúng ta cúng tế cái gì, kêu bà ấy nói trước để tôi còn chuẩn bị tâm lý.
Anh Cô còn rất mong chờ câu trả lời của tôi, nhưng thấy tôi vẫn không muốn nói, bà ấy nhất thời ủ rũ, nói rằng lần này cúng tế đất trời. Khoảng thời gian trước có người tới tìm bà ấy, nói phạm vi mười dặm bên nhà họ, nhiệt độ không khí mấy năm nay dâng lên cao mấy độ, ngay cả mùa đông cũng nóng bức, nhiều năm đều như thế, mời chuyên gia tới kiểm tra mà cũng không biết duyên cớ là gì, cho nên mới tìm bà ấy. Thời tiết nơi này khác thường, không phải bị ông trời trừng phạt thì cũng là phong thủy xảy ra vấn đề.
Nếu ông trời có vấn đề thì còn dễ ăn, bà ấy chỉ cần kêu Hồ Tiên lên trời hỏi thử xem tình huống nơi này là gì. Song Anh Cô lại cho rằng chuyện lần này không liên quan tới ông trời. Trời xanh bao la, nếu muốn trừng phạt thì sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia. Phạm vi mười dặm không tính là rộng lớn cũng không coi là nhỏ hẹp, bà ấy đoán chắc là do phong thủy.
Nhưng Hồ Tiên của bà ấy là Tọa Đường Tiên, không thể cùng bà ấy đi xa nhà, hơn nữa cũng không am hiểu phong thủy. Trùng hợp biết Phượng Tiên hạ phàm độ kiếp nên mới kêu tôi đi tìm Phượng Tiên, thu làm tiên gia của mình. Trước khi Phượng Tiên tu luyện thành Thượng Phương Tiên, anh ta chính là bậc thầy phong thủy rất nổi tiếng.
Tiên gia và đệ tử xuất mã kết duyên đều cần nhân duyên kiếp trước, hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà kết duyên. Tôi với Liễu Long Đình kết duyên là vì giết chết vợ anh ta, nhưng tôi kết duyên với Phượng Tổ Thiên cứ thấy chẳng hiểu ra sao. Hỏi Anh Cô rằng chẳng lẽ là duyên phận kiếp trước của tôi với Phượng Tiên? Anh ta nói muốn giúp tôi tu thành chính quả.
“Kiếp trước cháu làm gì có phúc đó. Thực ra đệ tử xuất mã của Phượng Tiên không phải là cháu, cô chỉ lách luật, kêu cháu mau chóng cùng ngài ấy trước khi đệ tử xuất mã của Phượng Tiên tìm được ngài ấy. Chờ chuyện của chúng ta giải quyết xong, ngài ấy muốn đi hay ở lại thì đều tùy ngài ấy, coi như giải quyết nan đề cho chúng ta.”
Nghe vậy, tôi nhất thời tức giận. Thì ra Anh Cô kêu tôi nhận Phượng Tiên, lại kêu tôi ngàn dặm xa xôi về nhà là để tôi giúp bà ấy xem chuyện. Mặc dù Liễu Long Đình có thể làm tiên gia của tôi là nhờ bà ấy, nhưng cũng không thể chơi xỏ tôi như thế chứ! Bây giờ Phượng Tố Thiên đã biết hết chuyện của tôi với Liễu Long Đình rồi, Anh Cô bỗng nhiên lại nói Phượng Tổ Thiên không phải là tiên gia của tôi, không chừng sau này sẽ rời đi, lỡ người khác biết Liễu Long Đình giết người, quan hệ của tôi và Liễu Long Đình lại nhơ nhớp như thế, đều là người cùng nghề, lỡ chuyện này bị tiết lộ thì chắc chắn tôi sẽ bị sỉ vả.
“Anh Cô, cô có chuyện gì thì có thể báo cho cháu biết trước được không? Cho dù sai khiến cháu thì cũng nói rõ nguyên nhân trước chứ. Làm cháu cho rằng Phượng Tố Thiên là tiên gia của cháu, lỡ đệ tử xuất mã khác tới đây đòi lại Phượng Tổ Thiên thì xấu hổ biết mấy, làm như cháu ước gì cướp tiên gia của người khác ấy!”
Anh Cô lại không thấy có gì đáng lo, nói dù sao đệ tử xuất mã của Phượng Tố Thiên vẫn không đến đón anh ta, vừa lúc chúng tôi cần, nhờ Phượng Tiên giúp đỡ cũng được. À không, không phải là giúp chúng tôi, mà là giúp những dân chúng cần nhờ vả chúng tôi.
Nghe Anh Cô nói đường hoàng như vậy, tôi nhất thời cạn lời, mãi mà không nói được câu nào. Dù sao cũng tới đây rồi, cũng không thể lại chạy về, thế là tôi đành phải học Bang Binh Quyết, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.
Sáng hôm sau, Anh Cô lấy một bộ quần áo sặc sỡ cho tôi, trông giống như đồ của phù thủy, cắm đầy bông và vải nhiều màu, kiểu dáng rất giống đồ cưỡi ngựa của Mông Cổ, nhưng lại rất diễm lệ. Hơn nữa bộ đồ này là của nam, trên vai còn đính đinh tán, tay áo được bọc da trâu, nhìn rất oai phong.
“Nhảy lên đồng cần thần chính và nhị thần. Vốn định kêu cháu tới đây làm nhị thần cho cô, nhưng cô không thể mặc quần áo của thần chính nên cháu làm thần chính đi, cô sẽ phối hợp làm nhị thần của cháu”.
Tôi đã học được Binh Bang Quyết, cho nên cũng hiểu thần chính và nhị thần mà Anh Cô nói. Thần chính chủ yếu phụ trách thông linh với thần, nhị thần phối hợp với thần chính chủ trì cúng tế.
Xưa nay nhảy lên đồng đều là vì cúng tế Ngu Thần, giống như lễ hội thời cổ đều có vụ nữ nhảy múa trợ hứng. Lúc này đệ tử xuất mã đảm nhiệm nhân vật vũ giả, có thể thông linh, truyền đạt ý chỉ của thần tiên. Lần này chúng tôi cần nhảy, thứ nhất là Anh Cô không xác định được nhiệt độ không khí dâng cao cáo phải là do ý trời hay không, cho nên cần lên đồng hỏi ông trời, thứ hai là nếu không phải ý trời thì chúng tôi lên đồng dâng lễ cho Ngu Thần, cung nghênh Phượng Tố Thiên mời anh ta xem phong thủy. Phượng Tổ Thiên cũng là Thượng Phương Tiên, nghênh đón anh ta bằng cách này là rất nể mặt.
Sau khi mặc quần áo vào, Anh Cô luôn mồm khen tôi xinh đẹp, giống hệt bà ấy hồi trẻ. Nói rồi, bà ấy lại mang cho tôi một đôi giày thêu chỉ vàng, kêu tôi mặc vào. Đồng thời Anh Cô cũng thay trang phục nữ của nhị thần, cầm hai cái trống lớn cùng nhang nến đồ cúng, chúng tôi lập tức xuất phát.
Nơi chúng tôi sắp tới tên là thị trấn Mãn Túc, cách nhà Anh Cô hai tiếng ngồi xe. Xe là do Anh Cô thuê một người họ hàng lái xe, Anh Cô ngồi trên ghế lái phụ, tôi với Liễu Long Đình ngồi ghế sau. Trên đường đi, Anh Cô nói với tôi rằng muốn học bản lĩnh thì đừng đi học nữa, đi theo bà ấy, sau này bà ấy chết rồi cũng có người kế thừa hương khói.
Trước kia Liễu Long Đình chưa từng dạy tôi mấy thứ này. Bây giờ tôi được làm trò này, còn cảm thấy rất thú vị.
Vốn định đồng ý nói không chừng sau này tốt nghiệp xong, tôi sẽ đi theo Anh Cô học bản lĩnh, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hình như Liễu Long Đình không thích tôi học bất cứ thứ gì. Suốt hai tiếng đi đường, tôi ăn diện lộng lẫy như vậy mà anh ta chẳng buồn nhìn tôi, giống y như người xa lạ, khiến tôi hơi buồn bực. Một bên là Anh Cô suốt ngày chơi khăm tôi, một bên là Liễu Long Đình chỉ muốn không chế tôi, tôi không biết nên nghe đề nghị của ai, dứt khoát không nói một lời.
Sau khi chúng tôi chạy vào thị trấn Mãn Túc, nhiệt độ không khí tăng lên rất nhiều, tuyết đọng đã tan hết, cây cối bắt đầu nảy mầm, xanh mượt đầy sức sống. Cảnh tượng này rất hiếm thấy ở Đông Bắc. Liễu Long Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, quay sang nói với tôi: “Đây là có ta túy. Lát nữa em trực tiếp mời Phượng Tổ Thiên là được.”
Vất vả lắm Liễu Long Đình mới quay sang nói chuyện với tôi, tôi vui vẻ quên đáp lại, ôm má hỏi Liễu Long Đình tôi mặc thế này có đẹp không? Hỏi xong, tôi rất muốn cho mình một cái tát. Liễu Long Đình vẫn là khảm khó vượt qua trong lòng tôi. Tôi biết anh ta rất xấu xa, còn giết người, thậm chí không thích tôi! Nhưng khi tôi mặc quần áo đẹp, trang điểm kỹ, trong tiềm thức lại muốn cho anh ta xem.
Có lẽ Liễu Long Đình cũng không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi vậy, quan sát tôi một hồi rồi nói “Rất xấu”, sau đó quay ra ngoài cửa sổ. Có điều tôi vẫn thấy lúc quay đi, Liễu Long Đình khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến trái tim thiếu nữ của tôi sắp nổ tung, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Sau khi tới nơi, Anh Cô cũng nghe lời đề nghị vừa rồi của Liễu Long Đình. Dù sao Liễu Long Đình cũng am hiểu đánh quỷ trừ tà, giác quan với tà túy nhạy cảm hơn họ. Cho nên chúng tôi lên đồng chỉ vì nghênh đón Phượng Tố Thiên nhập vào người.
Khi tôi hát Bang Binh Quyết mời Phượng Tố Thiên nhập vào người mình, tôi bỗng cảm thấy thân thể thông thấu, địa hình của khu vực mười dặm quanh đây thoáng chốc rõ mồn một trong lòng tôi, đông nam tây bắc, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ, trên không trung của Bạch Hổ bị thủng một lỗ, trong miệng có tà khí.
“Là Hạn Bạt!” Phượng Tổ Thiên nhập vào người tôi bỗng mở mắt, nói với người chung quanh.
-----------------------