Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao họ lại đến vào lúc này?

Ngay lập tức tôi mở rèm cửa của kiệu và nhìn lên bầu trời, liền nhìn thấy một con phượng hoàng khổng lồ đầy màu sắc, bay từ trên đỉnh đầu của tôi về phía đàn tế. Liễu Kiều Nhi bên cạnh tôi cũng nghe thấy tiếng kêu của con phượng hoàng, ngửa đầu lên nhìn, cô bé vừa nhìn lên liền trở nên kích động, quay đầu nói với tôi: “Tiểu Bạch không, chị Tô Nhi, sư phụ của em đã trở lại, sư phụ về núi Trường Bạch rồi!”

Không đợi tôi, cô bé nhảy trực tiếp từ trên kiệu nhảy xuống, trốn ở bụi cỏ bên cạnh, hóa thành một con trăn nhỏ màu trắng, bơi về phía đàn tế trước.

Ngày hôm đó Ngân Hoa giáo chủ bắt Phượng Tố Thiên nhìn vào mắt mình, Phượng Tố Thiên đi về phía Ngân hoa giáo Chủ, nếu dựa vào việc mắt của tôi có thể mê hoặc lòng người, Phượng Tố Thiên đã bị mê hoặc rồi, nhưng tại sao từ trước tới nay tôi và Phượng Tố Thiên ngày ngày ở cạnh nhau, anh ta mỗi ngày đều nhìn vào mắt tôi, thế mà lại không bị mê hoặc. Chẳng lẽ từ trước giờ anh ta chưa từng nhìn vào mắt tôi, vì thế bây bị Ngân Hoa giáo chủ thực hiện pháp thuật liền bị rồi. Hoặc có thể nói những đôi mắt này có thể mê hoặc những người khác nhau?

Tôi không biết nhiều về tiền kiếp của mình, tôi biết rằng tôi không nên quá vội vàng từ chối Thần Núi đi soi gương trời xem lại tiền kiếp của mình.

Sau khi dân làng nâng tôi lên đàn tế, họ bắt đầu quỳ lạy tôi, trong khi cúng bái, họ mời Xích Cước Đại Tiên trừ tà, tôi tiếp tục nhìn ra bên ngoài thì thấy Liễu Long Đình đang mặc một bộ đồ rực rỡ. Lúc này, quần áo, đầu người và thân rắn, đang lơ lửng bên cạnh đàn tế, vạt áo và đai lưng trên người lọc anh ta đang bay múa theo gió thổi trên núi. Mang theo khí chất thần tiên cùng phong thái ung dung. Quần áo làm cho khuôn mặt anh ta trở nên trắng hơn.

Ngoài Liễu Long Đình, còn có Cô Hoạch Điểu đang đứng bên cạnh anh ta, Liễu Kiều Nhi cũng ở đó, đứng đối diện Liễu Long Đình là Ngân Hoa giáo chủ và Phượng Tố Thiên, còn có gương Thiên Ảo mà Liễu Kiều Nhi luôn muốn có.

“Liễu Long Đình, anh nói xem đây là lần thứ mấy tôi tìm anh, tuy nhiên lần này tôi đến không phải để tìm anh, ta ở đây tìm Bạch Tô, lần này ta xuống là để bắt Bạch Tô.” Tôi mới biết được tin tức, Bạch Tô hôm qua hình như đã theo anh lên núi, tôi tới lần này là muốn mang đi một người.

Bây giờ tôi đang ngồi trên kiệu. Phượng Tố Thiên lắng nghe những lời của Ngân Hoa giáo chủ. Anh ta dường như không để ý đến lời nói của cô ta trong lòng. Thay vào đó, anh ta kêu một tiên gia ở bên cạnh, kêu anh ta đến đón tôi. Sau đó trả lời Ngân Hoa giáo chủ: “Hôm trước đúng là cô ấy đi với tôi lên núi, có điều sáng sớm đã rời đi rồi, nếu cô đến sớm hơn nói không chừng có thể gặp được cô ấy. Bây giờ cô đến tìm tôi đòi người, tôi cũng không biết lấy người ở đâu ra để giao cho cô.”

Một vị tiên gia cúi người trước kiệu của tôi, mở rèm cửa, mời tôi đi ra ngoài, thì giọng nói của Ngân Hoa giáo chủ từ bên ngoài truyền đến, mỉm cười nói với Liễu Long Đình: “Anh bắt người mang lên đây, tại sao lại để cô ấy đi. Trinh nữ đang trong kiệu không phải là anh lấy một đứa trẻ ra để lừa người chứ”.

Ngân Hoa giáo chủ muốn bắt tôi, nếu bây giờ bị cô ấy phát hiện, thì ngay cả Liễu Long Đình cũng không giúp được, bây giờ những thôn dân bên ngoài vẫn tôn sùng tôi cùng Liễu Long Đình, mùi trên người tôi lúc trước cũng không còn nữa.Bây giờ chỉ cần giả dạng thành đứa bé hiến tế cho ba vị chính thần thì có thể xóa bỏ nghi ngờ của Ngân Hoa giáo chủ đối với Liễu Long Đình.

“Dựa vào gì mà nói vậy?” Liễu Long Đình cười phản bác.

“Liễu Long Đình, tôi biết anh thông minh, nhiều mưu kế. Anh bắt Bạch Tổ từ chỗ của Thần Núi về, đã hai ngày rồi, vậy mà anh lại tự nguyện để cô ấy đi sao. Anh có thể lừa người khác, nhưng không lừa được tôi đâu.”

Ngân Hoa giáo chủ nói, giọng nói của cô ấy càng ngày càng gần kiệu của tôi, giống như đang tiến về cho tôi vậy.

Tiên gia của Liễu Long Đình mở cửa rèm đuổi tôi ra ngoài, mà dân làng đang cúng bái bên ngoài không nhìn thấy ai ngoài tôi, nên tôi cũng giả ngu theo. Dân làng bái tế xong, đang xuống núi, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi kiệu, đi qua chỗ của Ngân Hoa giáo chủ đang đứng. Chạy về phía một người dân đang khóc lóc đau thương, khóc lóc bám vào chân lớn tiếng nói tôi muốn về nhà, tôi muốn, để họ đưa tôi về nhà!

Tôi đang khóc rất chân thực, mặc dù vậy trong lòng tôi lại rất bình tĩnh, Ngân Hoa giáo chủ vẫn đang nghi ngờ, nếu tôi để lộ chút khác thường, cô ấy sẽ tiếp tục nghi ngờ rồi gây khó. Bây giờ chúng tôi phải xua tan tất cả nghi ngờ của cô ấy về tôi, để cô ấy cảm thấy rằng tôi chỉ là một đứa trẻ của gia đình bình thường.

Khi Ngân Hoa giáo chủ thấy tôi cải trang thành bộ dạng xấu xí giống quỷ để hiến tế cho Liễu Long Đình, những nghi ngờ của cô ấy liền biến mất, còn tôi bây giờ đang ôm chân của những người lớn đó, khóc lóc ,nước mắt lưng tròng mong họ đưa tôi về nhà. Từ khi bị Liễu Long Đình vứt bỏ, cứ mỗi lần nghĩ về quá khứ tôi đều có thể khóc, nhưng điều tôi không ngờ là, nhờ khả năng khóc của tôi đã giúp tôi có bộ dạng như một đứa trẻ phải đối mặt với cái chết.

“Quay lại đi, con đã là tế phẩm cho ba vị chính thần rồi, sau này sẽ là người của giáo chủ, mau quay lại tế, giáo chủ sẽ phái người đến đón con.” Mấy người dân làng thấy tôi chạy xuống thì nhanh chóng kéo tôi trở lại. Khi tôi đến đàn tế, tôi lăn trên đất, khóc, chỉ muốn theo họ xuống núi. Ngân Hoa giáo chủ có lẽ đã mệt mỏi khi phải nghe thấy tiếng khóc của tôi, không đợi dân làng đe dọa tôi, cô ấy tức giận bịt miệng tôi lại, đặt tôi lại đàn tế, vươn tay sờ sờ mặt của tôi, nhưng thấy mặt mũi tôi lấm lem bụi đất, liền thu tay lại nói “ thật đáng thương” rồi ngẩng đầu tiếp tục nói với Liễu Long Đình: “Liễu Long Đình, dù gì bây giờ anh cũng là thần rồi, tốt nhất đừng làm loại chuyện không có tính người này, anh muốn cô bé này thì cũng vô dụng, đừng giết cô bé để cô bé ở bên cạnh anh đi, coi như chuộc lỗi cho những chuyện xấu xa đã làm trước đây. Dù sao nếu không phải chúng ta hợp tác đối phó với Bạch Tô, thì chúng ta sớm đã chết rồi, nào có được nở mày nở mặt như bây giờ.”

Tôi không ngờ Ngân Hoa giáo chủ lại có tấm lòng nhân hậu như vậy,cô ấy vậy mà lại o kêu Liễu Long Đình đừng giết tôi.

Liễu Long Đình nghe được những lời này của Ngân Hoa giáo chủ thì cười nói một câu giống như những gì tôi đang nghĩ: “Tôi không gặp cô mấy ngày, thế mà Ngân Hoa giáo chủ đã trở nên tốt bụng rồi sao.”

Ngân Hoa giáo chủ cũng bật cười khi nghe anh ta nói vậy: “Dù gì thì trước đây tôi cũng có lỗi với anh, tôi không muốn cậu đi sai đường. Hơn nữa, nếu tôi nói tôi yêu anh, anh có tin không? Nếu như anh đồng ý thì họ chúng ta có thể ở bên cạnh nhau.”

Ngân Hoa giáo chủ nói những lời này với Liễu Long Đình, nếu như anh ta đồng ý, chắc tôi không nhịn được mà mắng bọn họ là đôi cẩu nam nữ mất. Một người luôn để ý đến lợi ích, vì thế tình cảm cũng dựa trên lợi ích mà thành.

Tuy nhiên, Liễu Long Đình không có trực tiếp trả lời Ngân Hoa giáo chủ mà ngược lại hỏi cô ấy: “Cô cho rằng tôi sẽ nghe lời cô sao?”

Khi Liễu Long Đình đang nói chuyện với Ngân Hoa giáo chủ, những người khác không nói một lời nào. Ngân Hoa giáo chủ giữ khuỷu tay và ngẩng chín đầu để xem trò đùa, trong khi đó Liễu Kiều Nhi nhìn về phía Ngân Hoa giáo chủ mà mắng thầm, nhưng cũng không lên tiếng dù Liễu Long Đình cũng là người bên cạnh chúng tôi, nhưng địa vị của anh ta cao hơn bất kỳ ai ở đây, cho nên khi anh ta nói, chúng tôi không thể chen vào.

Sau khi nghe được ý tứ trong lời nói của Liễu Long Đình, Ngân Hoa giáo chủ nói: “Liễu Long Đình, anh đừng quên, hàng trăm năm trước, Bạch Tô đã mê hoặc được anh. Đây không phải là yêu, chỉ là anh bị mê hoặc mà thôi. Bây giờ tôi và cô ấy có ngoại hình giống nhau, hơn nữa mắt của cô ấy lại đang ở chỗ tôi, tôi có thể dùng mắt nhìn anh, khiến anh yêu tôi, ở bên cạnh tôi, ở lại với tôi dù sao cũng tốt hơn hơn là ở lại với thùng rác.”

Lời của Ngân Hoa giáo chủ đúng là ngang ngược, nhưng Liễu Long Đình nghe xong chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Thật sự là kiêu căng.”

“Dù bùa chú có mạnh đến đâu thì cũng sẽ có ngày nó biến mất, ai nói rằng kiếp trước tôi bị cô ấy mê hoặc thì sẽ luôn yêu cô ấy. Từ khi cô có được đôi mắt của cô ấy thì tình yêu đó đã kết thúc rồi. Người mà tôi yêu là người phàm Bạch Tô, một người có chút ngốc nghếch và không biết lượng sức”.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK