Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang đi trên con đường xa lạ Hàn Tử Y vẫn chưa tin mình đã kết hôn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Vừa rồi khi còn trong cục dân chính nhìn người người nắm tay nhau hạnh phúc cô không khỏi tủi thân. Nhưng....Đã lựa chọn thì không thể thể quay đầu nữa rồi. Mãi suy nghĩ mà đến nhà họ Mạc cô cũng không hay.

Tiếng của Dương Bạc làm cô giật mình:

- Thiếu phu nhân. Tới nhà rồi,mời!

Cô mở cửa xe bước xuống. xém chút thì ngất. Cơ ngơi nhà họ Mạc đúng là làm người ta choáng ngợp.Cô đi theo Bác Bạc tới một căn phòng.

- Thiếu phu nhân đây là phòng của cô. Bình thường thiếu gia ít khi ở nhà cũng không có giúp việc. Cô có thể tự lo cho mình mà đúng không?

- Vâng! à sau này Bác đừng gọi con là thiếu phu nhân được không? Con tên Tử Y Gọi là Tử Y được rồi ạ!

Dương Bạc cười nhẹ. trong lòng thầm nghĩ cô gái trước mặt này cũng không đến nỗi nào.

- Thiếu phu nhân có điều không biết Mạc gia có quy định của Mạc gia. Nếu tôi làm sai thiếu gia biết được sẽ trách tội. Thiếu phu nhân đừng làm khó tôi như vậy mà.

- Hả.. không không cháu không có ý đó.

Cô chỉ có chút không quen vốn định gọi như thế cho thân mật hơn một chút. Sao lại thành làm khó rồi.?

-Thiếu phu nhân đây là những quy tắc thiếu gia đề ra đối với cô khi sống ở đây. Cô cứ từ từ đọc và làm theo là được.

Cô cầm lấy một xấp giấy tờ. Nhiều như thế ai mà nhớ cho nổi chứ?

-Bây giờ tôi phải về công ty. Nếu tối không thấy thiếu gia về cô cứ ngủ trước không cần đợi.

Tử Y chỉ kịp gật đầu đã không thấy bóng dáng của ông ấy đâu nữa. Một mình cô ở trong căn nhà rộng lớn như thế này có chút sợ.

Mạc thị..

Mạc Đông Phong đang quay mặt về phía sau. Vừa nãy khi gặp cô gái kia,trong lòng a có chút không nỡ. Nhất là ánh mắt đó vô cùng trong sáng lại pha chút buồn. Suy cho cùng cô ta cũng không có lỗi gì cả. Sau khi hoàn thành kế hoạch sẽ trả tự do cho cô ta.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:

-Thiếu gia

-Vào đi

- Thiếu gia mọi chuyện đã xắp xếp xong xuôi. Tiếp theo cậu định thể nào.?

- Bác thấy cô ấy....

- Sao ạ?

- Không có gì. Tạm thời cứ như vậy đi,sau khi công bố di chúc sẽ tính tiếp.

-Tính tiếp? Không phải cậu định sẽ ly hôn sao?

Dương Bạc khó hiểu. Cậu ấy... lẽ nào định thay đổi kế hoạch?

. Ông cười thầm cũng không nhiều lời:

- Thiếu gia

- thiếu gia tôi đi làm việc.

- umk.

Dương Bạc rời đi ,thầm nghĩ lần này lão gia đã chọn đúng. Chỉ mới gặp lần đầu đã khiến cậu ấy thay đổi quyết định nhanh như vậy. Ngày tháng còn dài, từ từ bồi dưỡng tình cảm hi vọng có thể quên được chuyện trước kia.

***

Buổi tối sau khi tắm xong Tử Y ra ngoài,căn nhà lớn như vậy mà chỉ có mình cô. Lúc sáng cảm thấy bình thường nhưng bây giờ lại thấy sợ. Nếu có một người nữa thì hay quá!

Chợt có tiếng xe ngoài cửa, cô vui mừng vội vàng chạy ra mở cửa. Chiếc xe chạy vào trong Dương Bạc bước xuống:

- Thiếu phu nhân phiền cô rồi! Lần sau cô không cần ra mở cửa đâu. Tôi có chìa khóa mà.

Vừa nói ông vừa đưa xâu chìa khóa lên. Cô cười nhẹ.

- Không phiền đâu ạ.

Hai người đi vào trong nhà. Ông lên lầu thấy cô cứ đi theo mình ông giải thích:

- Tôi về lấy ít đồ cho thiếu gia. Sẽ đi ngay.

- Hả đi ngay...à bác ...Cô ấp úng

- Có chuyện gì sao? có gì cô cứ nói giúp được tôi sẽ giúp!

Trong lòng ông bỗng thấy thương cô. Vừa mới lấy chồng đã không có tân hôn thì thôi còn phải ở đây một mình. Thiếu gia cũng thật ác quá. Lúc đầu khi cậu ấy bảo ông mua gấp căn nhà này ông còn thắc mắc sao không đưa cô về nhà họ Mạc. Bây giờ thì ông đã rõ.

- À!...cái đó à... cháu ở đây một mình cảm thấy sợ. Bác giúp cháu nói với Mạc tiên sinh cho bạn cháu tới ở cùng được không!? Khi nào anh ấy về cháu sẽ nói cô ấy tránh mặt. Sẽ không phiền đến anh ấy đâu ạ.

-Cái này thì chắc là không được. Mạc gia trừ người giúp việc thì người ngoài không ai được phép ở lại cả.

Thấy cô im lặng có vẻ buồn bã. Ông cũng không nỡ.

- Tôi sẽ nói giúp cô.

Vậy mà cô lập tức vui vẻ

- Cảm ơn bác!!!

Cô gái này buồn vui điều thể hiện rõ như vậy sao?

- Nhưng tôi không chắc là thiếu gia sẽ đồng ý đâu!

Mặc dù vậy cô vẫn vui vẻ trong lòng vẫn hi vọng anh ta đồng ý. Dù gì cũng đâu có phiền tới anh ta chứ. Anh ta cũng không có ở nhà. Nếu Bối Bối tới đây ở thì hạnh phúc quá rồi.

Dương Bạc nhìn thấy dáng vẻ của cô lòng phân vân.

- Thiếu phu nhân cô không cần tiễn nữa. Trời tối mùa này rất lạnh cô vào nhà đi! Cẩn thận sức khỏe.

Cô bỗng nhớ tới ba. Cảm thấy không ít ấm áp.

Dương Bạc lên xe chạy đi cô mới từ từ vào trong nhà.

Ông nghĩ cô gái này rất lạc quan và ấm áp. Sao tự nhiên lại có cảm giác như con gái của mình vậy!?

Ông cười nhạo chính mình tới vợ còn không có lấy đâu ra con gái? Nhưng nếu có một cô con gái giống Tử Y thì thật tốt.

Dương Bạc về đến công ty. vội vàng lên phòng nghĩ. Thiếu gia cũng thật khó hiểu có nhà không về. Có vợ cũng không về sao lại phải ở lại công ty làm gì ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK