Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí trong phòng của Mạc phu nhân khá nặng nề.

Bà ấy nằm trên giường hỏi thăm bằng giọng nói bình thường nhất dịu dàng nhất:

- Phong nhi! Công ty gần đây thế nào rồi?

Nhưng...sao a có thể không biết mẹ đang kìm nén bao nhiêu trong lòng!

- Mẹ!! Người không khỏe sau không cho người báo với con? Phong nhi chỉ còn mỗi mẹ thôi!

Anh nắm lấy tay mẹ gụt đầu xuống. Mạc Đông Phong cũng có một mặt yếu đuối như vậy sao?

Đúng !trước mặt mẹ anh không cần mạnh mẽ làm gì.

Mạc phu nhân nhìn sang thấy Tử Y ba cười hiền từ:

- Là con dâu sao? Nào qua đây ngồi xuống với ta!

Tử Y nge gọi mình cô đi qua ngồi xuống giường lễ phép:

- con chào Mẹ!

-Con tên là gì?

Có người mẹ chồng nào mà đến tên của con dâu cũng không biết chứ. ?

- Dạ con tên Hàn Tử Y!

- Tử Y! Thiệt thòi cho con quá rồi! Sau này hãy chăm sóc cho Phong nhi thay mẹ. Mạc gia nhất định bù đắp cho con.

Bà quay sang Đông Phong

- Phong nhi!! Con cũng vậy đối xử tốt với Tử Y một chút! Dù sao hai đứa cũng kết hôn rồi!

- Mẹ!!! người cứ yên tâm con biết mình phải làm gì mà!

Đối diện với Mạc phu nhân cô có cảm giác thân thuộc. Bà ấy hiền từ ấm áp như vậy còn chấp nhận cô. Kiếp này coi như không uổng phí. Thật ra khi đến đây cô cứ luôn lo sợ. Bây giờ thì không còn cảm giác ấy nữa. Chỉ tiếc cô không ở đây nếu không sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy!

Cô vui vẻ đáp lời:

- Mẹ!! Phong đối với con rất tốt. Con cũng không cảm thấy thiệt thòi gì cả.

Anh đưa mắt nhìn cô. Người phụ nữ này diễn xuất cũng không tệ. Điều khiến anh ngạc nhiên là cô gọi tên anh thân mật như vậy. Sao lúc cô nói chuyện với a lại hoàn toàn khác.

- Vậy thì ta yên tâm rồi.

- Mẹ,gần đây bà ấy....

Mạc phu nhân ngắc lời

- Phong nhi. Ý định của Lam Như mẹ biết rất rõ. Nhưng con cũng phải nghĩ đến Đông Hưng và Đông Hòa. Chúng nó cũng là con cháu Mạc gia. Con yên tâm chỉ cần mẹ còn sống tuyệt đối không để các con khổ sở.

- Mẹ lúc nào cũng vậy. Lương thiện quá mức! Nếu không phải vì con cháu Mạc gia mẹ bây giờ cũng không phải lo âu. Bây giờ lại vì họ mà tiếp tục nhịn!

- Phong nhi à. Mẹ nghĩ Lam Như cũng vì các anh của con mới như vậy.

-Được rồi mẹ nghĩ ngơi đi. Có con ở đây sẽ không để bà ấy đắt ý.

Vì không yên tâm sức khỏe của Mạc phu nhân mà mấy ngày này anh và Tử Y ở lại Mạc gia! Càng muốn xem thử bà ta muốn làm gì.

Buổi sáng Tử Y định nấu cháo cho Mạc phu nhân nhưng lại không cẩn thận đụng phải nhị phu nhân:

- A... là ai vậy? Đi đứng kiểu gì đây? Hừm...là tam thiếu phu nhân sa?

Bà ta nhìn thấy Tử Y càng tức giận. Tử Y vội vàng xin lỗi vì không muốn có xích mích:

- Nhị phu nhân con xin lỗi . Con chỉ là đang vội. Xin lỗi người..

- Nghe nói hình như là đại tiểu thư Hàn gia sao lại thiếu lễ nghĩa như thế chứ? Tốt xấu gì ta cũng nhị phu nhân theo lý mà nói cô cũng nên gọi ta một tiếng mẹ chồng. Nhìn dáng vẻ thì quê mùa. Ăn mặc lôi thôi. Như thế mà cũng vào được của lớn nhà họ Mạc cơ đấy!

Tử Y bình tĩnh đáp lời:

- Cảm ơn nhị phu nhân khen tặng. Nhưng dù sao con cũng là tam thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận. Tuy không được kiệu tám người khiêng nhưng cũng có thể ngẩn cao đầu ạ.!!

-Ăn nói sắt bén như dao vậy! Ta thật sự lo thay mẹ chồng cô! Bà ấy đang rất yếu không chịu đựng được kích động! Cẩn thận cái miệng nhỏ của cô..Không khéo lại giống như Mạc Đông Phong bức chết ba mình!!Hừm..

Bà ta bỏ đi.. Tử Y ngi hoặc. "Lời bà ấy nói khi nãy là như thế nào Đông Phong bức chết ba mình.? Tuy thường ngày thấy anh lạnh lùng nhưng cũng không thể làm ra những chuyện như vậy được!"

- Thiếu phu nhân!

Tiểu Na gọi làm cô giật mình.

- ukm ta định nấu cháo cho mẹ.

- Thiếu phu nhân đồ ăn sáng của phu nhân cứ để em làm. Em hầu hạ phu nhân đã lâu nên biết rõ khẩu vị của người. Hơn nữa để thiếu phu nhân đích thân xuống bếp thiếu gia biết được sẽ trách tội em ạ!

- Được rồi! Vậy chị ra ngoài đi dạo một lát vậy, em cứ làm việc đi!

Tử Y đi khỏi Tiểu Na nhìn theo bóng dáng của cô!

Lòng thầm mừng cho tam thiếu gia.

Thế giới này như không thuộc về cô. Một chút cũng không thoải mái. Mọi người gặp cô thì ai cũng cuối đầu cung kính. Cuộc sống như thế quá cô đơn đi. Đã lâu không được gặp Bối Bối rồi ! Nhớ cô ấy quá đi.

Vì Mạc gia xảy ra chuyện nên cô cũng không giám hỏi Đông Phong chuyện đi học. Chỉ là nghĩ nhiều thì làm sao theo kịp bài tập đây? Cô đưa tay chạm vào đóa hoa hồng trước mắt. Ở đây trồng nhiều hoa hồng màu đỏ. Thật kêu sa! Cô chỉ thích hoa dại mùi thơm nhẹ nhàng. Cô sờ xuống thân hoa không cẩn thận bị gai đâm trúng.

- Em không sao chứ?

Đông Hòa buổi sáng cũng chạy bộ quanh đây đúng lúc thấy cô bị thương. Anh không ngần ngại cho luôn ngón tay của cô vào miệng!

Hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp phản ứng! Bốn mắt nhìn nhau cô chợt rút tay về!

- Cảm ơn anh!!

- Anh xin lỗi. Anh vô ý quá! Anh chạy bộ đúng lúc nhìn thấy em nên..

-Không sau đâu ạ! E xin phép!

Cô vội vàng chạy đi! Đông Hoà nhìn theo khóe miệng cong lên nụ cười. Đông Phong đúng là có phúc. Anh tiếp tục chạy bộ.

Toàn bộ chuyện khi nãy đều bị Đông Phong nhìn thấy.

Các bạn ơi đọc xong nhớ góp ý cho mình dưới phần bình luận với! để mình làm động lực với nhe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK