Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Kỳ nhìn chăm chú quan sát từng biểu hiện của Tử Y. "Vẫn chưa nhìn ra anh sao?"

Tử Y có chút chấn động. Cảm giác kỳ lạ, là con nuôi sao lại nói cho cô làm gì? Có chút...thân quen lại có chút xa lạ.

- Hàn tiểu thư...mời...

Tiêu Kỳ cuối người đưa tay về phía cô. Hành động này vừa hay lọt vào mắt của Hàn Mộc Nhiên.

'Khốn kiếp... lại đi câu dẫn đàn ông" Từ nhỏ đến lớn dù ở bất cứ nơi đâu Hàn Tử Y cũng khiến mọi người chú ý. Chỉ khi nào không có cô ta Mộc Nhiên mới được mọi người để ý tới . Tiêu Kỳ là đối tượng mà Mộc Nhiên cô nhắm tới.. Được gả vào Mạc gia còn chưa đủ sao?

Hàn Mộc Nhiên đi tới ,chào hỏi chị gái một cách thâm tình:

- Chị.

Mộc Nhiên ôm Tử Y.Cô quay sang Tiêu Kỳ:

- Tiêu Tổng rất hân hạnh được biết anh. Chị gái xưa nay ít khi giao tiếp bên ngoài nếu có thất lễ mong anh bỏ qua.

- Vị tiểu thư này là?...

- Em là Nhị tiểu thư Hàn gia Hàn Mộc Nhiên. Chị ak anh rể sức khỏe không tốt chị nên ở bên cạnh chăm sóc anh ấy mới đúng. Tiêu tổng cứ để em tiếp thay chị.

Đông Phong nghe bác Bạc nói về tình hình phía Tử Y anh vội vàng qua đó,không kip chào tạm biệt trực tiếp bỏ đi.

- Hàn nhị tiểu thư cô có gì đó hiểu lầm không? Đại tiểu thư còn trẻ như vậy đã có gia đình rồi sao?

- Đúng vậy Tiêu tổng. Tôi quả thật là đã kết hôn rồi.

- Nhưng tôi không nghĩ cô đã kết hôn hay chưa thì có gì quan trọng. Tôi chỉ muốn mời cô một điệu nhảy. Chắc chồng cô cũng không mấy để ý đâu nhỉ.?

- Tiêu tổng lầm rồi. Tôi rất để ý.

Mạc Đông Phong vừa tới.

-Tiêu tổng. Tôi là Mạc Đông Phong rất hân hạnh.

Khó khăn lắm mới thấy Tử Y đứng một mình. Vậy mà bây giờ một đám người kéo tới. Đành để lần sau vậy.!

- Mạc tổng hân hạnh...

Hai tay nắm chặt...sát khí đùng đùng..

- Nói vậy Mạc tổng và Hàn tiểu thư là vợ chồng?

"cái tên này là có ý gì?" Đông Phong nghĩ.

- Không giống sao?

- Quả thật không giống. Anh nhìn xem cả hai người đều không đeo nhẫn cưới,trước đây cũng chưa từng nghe qua Mạc gia có hôn sự. Hàn tiểu thư xinh đẹp lại dịu dàng như thế tôi vừa nhìn đã rất thích cô ấy. Mạc tổng không sợ mất cô ấy sao?

Câu hỏi khiến Đông Phong cứng người. Quả thật anh không mấy để ý đến chuyện nhẫn cưới. Trước đây vì không muốn kết hôn nên cũng chẳng tổ chức hôn sự.

Mộc Nhiên thấy Tiêu Kỳ không tin cô ta giải thích:

- Tiêu Tổng anh thấy đó chân của anh ấy không tiện. Hôn sự này cũng chỉ có người trong gia tộc mới biết.

"Sao cô không nói là cô ấy bị ép buộc gả thay cô"

Chuyện gì Tiêu Kỳ cũng biết nhưng anh muốn xem thử biểu hiện của Mạc Đông Phong. Xem ra đúng như điều tra. Là hôn nhân kinh tế. Trong lòng Tiêu Kỳ càng quyết tâm hơn.

- Tiêu Tổng ái mộ vợ tôi. Rất cảm ơn anh nhưng việc anh mời cô ấy nhảy điệu mở đầu e là không tiện. Hơn nữa tôi rất để ý.

Anh nhấn mạnh câu cuối.

- Ồ... Nhưng nếu cô ấy đồng ý thì sao?

Hai người đàn ông nhìn qua cô mong chờ. Tử Y bối rối:

- Tiêu Tổng...xin lỗi anh. Tôi không biết khiêu vũ.

- Không Sao. Tôi có thể dạy cô.

" Cái tên này thật là cố chấp mà!" Đông Phong nổi giận thật sự.

- Tiêu Tổng. Hôm nay tôi mệt rồi. thất lễ với anh vậy.

Cô đi về phía Đông Phong

- Phong!!chúng ta về nhà thôi!

"Cô ấy vì cái tên đó mà từ chối mình??"

Cũng dễ hiểu thôi. Cô ấy vẫn chưa biết anh là ai mà. Tử Y đẩy xe cho Đông Phong hai người ra ngoài,bác Bạc đi lấy xe về nhà.

Tiêu Kỳ giọng chán ghét:

- Hàn tiểu thư xin phép ,tôi còn có việc. Cô cứ tự nhiên!

Không nói hai lời trực tiếp bỏ đi.

Tiêu Thục Vy uống say. Cô về đến phòng đóng sầm của lại. Ngồi xuống bàn vun tay đưa mớ đồ xuống nền gạch. Từ đầu tới cuối cô đều chứng kiến mọi việc.

- Tiêu Kỳ. Tại sao tại sao?? Em có thứ gì không bằng cô ta chứ? Tại sao anh lại cố chấp như thế??

Tiêu Thục Vy khóc thương tâm.

Cô nhi viện...

- Tiểu Y Kỳ Kỳ qua đây bà cho bánh.

-A!!! Bánh ngọt.. Anh Kỳ Kỳ phải nhường em hết.

-Được được được cho em hết.

- Tiểu Y không được như vậy. cho anh một miếng đi. Ngoan...

Bàn tay nhỏ xíu xé chiếc bánh làm đôi. Con bé vẫn cho anh phần nhiều hơn.

Bà lão mỉm cười hiền từ. Hai đứa trẻ đáng yêu như thế sao lại đành lòng bỏ đi. Bọn chúng được đặt trước nhà bà.

Lúc trước ở đây là cô nhi viện. Những năm gần đây bà già yếu nên không còn nhận nuôi nữa. Nhưng thấy hai đứa trẻ đáng thương bà lại không đành bỏ chúng.

- Tiểu Y,ăn chậm thôi em..

-Anh ăn đi ạ..

Cuộc sống cư bình yên như thế trôi qua. Cho đến một ngày...

- Bà cứ yên tâm đi con nhất định sẽ chăm sóc thương yêu thằng bé như con ruột của mình.

- Không không...ông là người xấu,ông đi đi đừng bắt anh Kỳ Kỳ.

Tiểu Y khóc như mưa. Kỳ Kỳ ôm em ấy vào lòng an ủi.

- Tiểu Y, ngoan anh đi rồi sẽ về thăm em và bà.

Kỳ Kỳ tuy vẫn còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Nó biết rõ bà không đủ khả năng tiếp tục nuôi dưỡng hai đứa.

Tiểu Y vẫn không ngừng khóc.. Liên tục lắc đầu

- Không em không muốn... hix híc...

- Tiểu Y không được như vậy. Xấu lắm đó. Anh lớn rồi phải đi làm kiếm tiền nuôi em. Anh hứa khi về sẽ mang theo thật nhiều bánh ngọt.

Kỳ Kỳ lấy khăn tay trong túi Tiểu Y lau nước mắt cho con bé.

- Anh Kỳ Kỳ hứa rồi đấy. Đây là khăn của em anh Kỳ Kỳ giữ đi. Khi nào nhớ em anh lấy ra nhìn nha.

Lời nói thơ ngây mà như xé ruột gan...

- Kỳ Kỳ chúng ta đi thôi con....

Lên xe đi một đoạn thằng bé vẫn quay lại nhìn. nắm chặt chiếc khăn trong tay..

"Tiểu Y..đợi anh nhé"..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK