Ngoài trời hôm nay gió rất lạnh. Tiêu Thục Vy ngồi trong phòng cảm giác lạnh lẽo không thua kém gì ngoài kia.
Giọng nói của thám tử mà cô thuê vang lên đều đều:
- Tiêu tiểu thư. Thiếu gia đã tìm thấy cô gái kia rồi. Tiếp theo chúng ta phải làm sao?
- Tìm được? Các người làm việc như thế. Bây giờ còn hỏi tôi phải làm gì tiếp theo?
Tại sao chứ bao nhiêu năm như thế anh ấy vẫn không từ bỏ cô ta. Cho dù cô đã tìm đủ mọi cách ngăn chặn việc điều tra lại. Cho đến cuối cùng vẫn tìm thấy!
- Không có gì phải hỏi. Xử lý nhanh chóng không để lại dấu vết.
- Tiểu thư. Chuyện này e là rất khó. Cô ta là tam thiếu phu nhân của Mạc gia. Mà thế lực của Mạc gia tiểu thư cũng biết rồi đó không dễ chọc vào!
- Nói như vậy đã lấy chồng rồi? Vậy là vẫn muộn một bước. Tạm thời không làm gì cả. Nhưng nhớ chuyện tôi sai các người làm tuyệt đối không được để thiếu gia biết nếu không cẩn thận mạng của các người.
- Tiêu tiểu thư chúng tôi đã rõ rồi. Sẽ không để cô phải thất vọng đâu!
- Được rồi. Lui ra đi.
"Tiêu Kỳ ơi Tiêu Kỳ lần này em muốn xem xem anh kiên trì được bao lâu nữa?"
Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn đứng phía sau anh! Nhưng dù chỉ một lần anh cũng không nhìn lại! Chỉ tại rào cản lớn nhất là cô gái kia. Tiêu Thục Vy thật sự không hiểu cô có cái gì thua cô ta.???
Thục Vy tâm trạng vui vẻ. Trang điểm xong thì xuống lầu! Thấy cha và Anh Tiêu Kỳ đang ăn sáng cô đi lại kéo nghế ngồi cạnh Tiêu
- Cha,anh trai. Hai người dậy sớm vậy?
- Mặt trời lên tới đỉnh rồi còn sớm nữa ak? Con đó nên học Tiêu Kỳ nhiều hơn nữa,nếu không làm sao gả đi cho được?
- xìa..con mới không cần gả đi. Cứ sống như thế với cha và anh trai là được.
-Không được. Gái lớn lấy chồng trai lớn lấy vợ. Người cha già này cũng sẽ chết đi,làm sao ở cạnh con mãi được?
- Cha nói phải đó. Hay nhân dịp Tiêu gia mở tiệc sắp tới cha giới thiệu con gái rượu cho mọi người biết. Xinh đẹp giỏi giang như Thục Vy khối người xếp hàng ấy chứ!
- Phải nha. Con muốn mẫu chồng tương lai như thế nào?
- Tài giỏi tuấn tú xuất chúng như anh hai vậy.
- Hụhu... Thục Vy ăn nhanh lên sắp trễ giờ rồi.
-ồ...
Thục Vy có tình cảm với mình không phải Tiêu Kỳ không biết! Nhưng tận đáy lòng Tiêu Kỳ đã có hình bóng khác.
Thục Vy nhìn Tiêu Kỳ. Lại từ chối. Nhưng không sao cô sẽ đợi.
**
Mạc gia....
Bà Lam Như ngồi trong phòng riêng đợi con trai cả. Mạc Đông Hưng bước vào:
- Đông Hưng nào lại đây. Gần đây phía Đông Phong không có động tĩnh gì cả. Thời gian công bố di chúc sắp tới rồi mẹ lo lắng quá.
- Mẹ ak người lo lắng gì chứ? Mạc Đông Phong chắc chắn không có một xu! Di chúc được lập sau khi ba tức giận nó.
- Nhưng suy cho cùng ba con luôn yêu thương nó nhất. Cho dù là con hay Đông Hòa cũng không bằng. Bao nhiêu năm nay mẹ con ta luôn sống trong cái bóng của họ. Mẹ không muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa.
- Mẹ yên tâm con không nó đắc ý lâu nữa đâu.
- Nói thế nào thì mẹ cũng không tin ba con không để lại gì cho bọn họ. Con đó phải đề phòng bất chắt.
- Đề phòng cái gì vậy? Mẹ anh cả hai người thôi tính kế được không? Mạc gia cho chúng ta bao nhiêu đó chưa đủ sao?
Đối với chuyện anh cả và mẹ làm Đông Hòa luôn luôn phản đối. Giọng bà gắt nhẹ:
- Con nếu không muốn tham gia thì coi như mắt không thấy tai không nghe là được rồi.
- Haizz con không nói hai người nữa. Đừng để đến lúc mọi chuyện đi quá xa rồi mới hối hận.
- Đứa con này thật là... Đông Hưng mẹ chỉ trông chờ vào con thôi.
- Mẹ. Phía cổ đông con đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Chỉ còn chờ ngày di chúc công bố con sẽ ngồi vào vị trí chủ tịch. Hơn nữa Đông Phong tàn phế hai chân làm sao đủ khả năng lãnh đạo Mạc thị.
- Vậy thì tốt...
- Con đi làm việc đây...
***
Thời gian gần đây Tử Y thường xuyên giúp Đông Phong luyện tập. Nhưng bác sĩ cứ luôn bảo không có tiến triển gì cả. Cô vẫn không nản lòng mỗi buổi chiều chăm chỉ cùng anh luyện tập. Chân của anh sắp khỏi rồi nhưng anh muốn dành cho cô một bất ngờ.
- Hôm nay đến đây thôi!
Anh thấy cô mệt nên không đành lòng. Nếu trước đây anh gặp cô sớm hơn,kết cục đã không như ngày hôm nay. Anh biết mình đã có tình cảm với cô nhưng anh không rõ có thật sự là yêu không? Bởi lẽ mối tình 8 năm đâu thể nói quên là quên được!
- Anh mệt rồi ak? Vậy chúng ta ngồi xuống đây đi.
- Tử Y...trước kia e đã từng có bạn trai chưa?
Anh muốn biết thêm về cô. Câu nói vừa mới nói ra khỏi miệng anh thật muốn cắn lưỡi cho xong. Thật ra muốn biết anh có thể cho người đều tra. Nhưng anh là muốn chính miệng cô nói ra. Cô lắc đầu. Anh mỉm cười. Biết mình ích kỉ nhưng cô chưa từng rung động với ai anh cảm thấy yên tâm hơn.
- Tử Y em không được yêu anh trước được không? Chúng ta tạm thời xem nhau như hai người bạn nha em!
Mắt cô bỗng dưng đỏ hoe. Nhớ lại lời nói của Mộc Nhiên. " Đừng vọng tưởng anh ấy yêu cô"
Lẽ nào là thật? Cô vội vàng đứng dậy quay mặt đi:
- Em luôn biết thân phận của mình. Cho nên anh cứ yên tâm đi.
Cô định chạy đi vào nhà. Tại sao chứ? Cho cô ngọt ngào cho cô hi vọng rồi lại không cho cô yêu anh. Có muộn màng quá không? Vì cô đã...
- Tử Y cho anh thêm một chút thời gian nữa được không?
Anh muốn xác định lại lòng mình. Không muốn cô vì anh mà đau khổ.
Tử Y chạy vào phòng. Nước mắt lại rơi rồi... Cô từ từ trượt xuống sau cánh cửa tay ôm gối khóc thật to....