Hàn Tử Y cô vẫn chưa thể bình tĩnh chở lại. Thầy hiệu trưởng thấy cô thương tâm cũng không đành lòng.
- Được! Thầy cho em một cơ hội. Có chuyện gì muốn nói cứ nói đi!
Tử Y bình tĩnh trở lại
-Thưa Thầy. Em không còn gì để nói!
- Tử Y cậu bị làm sao vậy?
- Bối Bối! Chuyện của mình một lời khó có thể nói hết!
-Hả?
Bối Bối cảm thấy khó hiểu. Thầy hiệu trưởng một lần nữa tức giận:
- Sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tự tin sao?
Bây giờ em lại nói như thế. Em xem thường tôi quá rồi đó Hàn Tử Y!
- Là ai đã xem thường Hiệu trưởng Cao vậy?
Mạc Đông Phong đã đến từ nãy giờ! Trường hợp anh chưa nghĩ tới. Nhìn phía Tử Y thấy cô một thân buồn bã. Khác hoàn toàn với suy nghĩ của anh!
Hiệu trưởng Cao thấy anh liền thay đổi thái độ!
" Tam thiếu gia Mạc thị sao lại xuất hiện ở đây?"
- Mạc tổng! Không có gì đâu. Ở trường học có sinh viên vi phạm nội quy. Nhưng chúng tôi đã đuổi học quyết không để ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của trường!
-Oh! Là vi phạm điều gì?Đến mức phải đuổi học?
- Ờ...cái này là việc riêng của chúng tôi. Mạc tổng không nên biết thì hơn! Mạc tổng mời ngài qua phòng kế bên chúng ta bạn bạc hợp đồng!
Tử Y thấy anh thì cũng bất ngờ. Cô sững người.
" Anh ấy đến đây để làm gì?"
Hiệu trưởng Cao quay sang nói với thầy chủ nhiệm :
- Thầy giải quyết chuyện ở đây đi. Mạc tổng mời ngài..
Anh đưa ngón tay đẹp như vẻ của mình lên khoác khoác ra hiệu:
- Không cần! Sinh viên mà ông nói đang ở đây sao? Là một nhà đầu tư tôi cũng muốn biết trường các ông dạy học thế nào!
Bối Bối không nhịn được kể lại mọi chuyện cho anh nghe!
Anh cười nhạt:
- Hiệu trưởng! Ông làm việc ở đây bao lâu rồi? Thân là một hiệu trưởng ông nên tìm hiểu kỹ sự việc. Không nên chỉ nghe lời nói. Nếu chỉ vì một lời nói vô căn cứ mà đuổi học. Hiệu trưởng Cao tôi nói ông không khả năng làm hiệu trưởng nữa ông từ chức đi. Ông có đồng không? Hơn nữa Hàn Tử Y là người nhà họ Mạc!
- Cái gì? Người nhà họ Mạc? Mạc tổng ngài đang đùa tôi sao?
- Nhìn tôi giống đang đùa lắm sao? Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo với ông. Nếu hiệu trưởng muốn giữ nguyên quyết định thì hợp đồng giữa chúng ta không phải bàn nữa!
- Mạc tổng! ngài đừng tức giận. Nếu Mạc tổng đã nói như vậy...Tử Y em về lớp của mình đi.
Đối với việc anh đến đây còn nói giúp mình! Cô cảm thấy rất cảm động!
- Cảm ơn Mạc tổng!
Xem đi anh mới vừa nói giúp cô. Vậy mà lại xưng hô xa cách như vậy!
Tử Y lại nghĩ không biết anh ấy có muốn mọi người biết mối quan hệ giữa hai người hay không? Cô và Bối Bối đi về lớp.
Hiệu trưởng Cao áy náy:
- Mạc tổng! Ngài đích thân đến đây còn để ngài chứng kiến chuyện không hay. Thành thật xin lỗi!
- Hiệu trưởng Cao không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Người ông phải xin lỗi là vợ của tôi Hàn Tử Y.
-Còn về chuyện hợp đồng sắp tới ông cứ thương lượng với cô ấy đi! Nếu cô ấy bỏ qua thì hãy nói tiếp! Bác Bạc chúng ta về thôi!
Hiệu trưởng Cao còn chưa kịp phản ứng với lời nói của anh. Hai người đã đi mất. Vợ tôi. Hàn Tử Y là thiếu phu nhân Hàn gia. Sao có thể?
Tử Y về đến lớp mà trái tim còn cảm thấy lân lân hạnh phúc. Vừa rồi khi anh lên tiếng cô cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Cao tiểu thư là bạn thân của Mộc Nhiên cũng là con gái rượu của hiệu trưởng, vốn dĩ không thích Tử Y.
Vừa thấy Tử Y xuất hiện cô ta khó hiểu liền đến kiếm chuyện:
- Hàn Tử Y. Cô còn mặt mũi đến đây sao? Da mặt cũng dày thật đó. Người thường như chúng tôi đây sao có thể sánh được với cô!
-Cao tiểu thư tôi không ngại để cô học hỏi thêm đâu!
Cô đáp trả. Đã nhịn họ bao nhiêu năm rồi bây giờ cô sẽ không nhịn nữa.
- Xem giọng điệu của cô kìa. Xem ra Mộc Nhiên nói không sai. Quả nhiên là có người chống lưng nên mới lớn lối như vậy!
Bối Bối trời sinh nóng tính định lao tới đánh cho cô ta một trận. Tử Y ngăn lại:
- Bối Bối. Khi bị chó cắn thì mình nên ngừa không nên cắn lại!
- Cô ! Hàn Tử Y cô cứ chờ đó!
- Bạn học Cao Nhã Hy bình thường cô luôn muốn dùng lời nói để tổn thương người khác. Hôm nay mới nghe mấy lời thô lỗ đã khó chịu rồi sao? Tôi chỉ muốn nói cho cô biết những lời nói đó tôi cũng biết nói. Nhưng chẳng qua không muốn chấp nhặt với loại người như cô thôi!
Cao tiểu thư tức giận đùng đùng bỏ đi. Bối Bối đứng một bên cũng hả dạ không thôi!
Sau khi tan học cô ghé qua cửa hàng tiện lợi mua thực phẩm. Để cảm ơn anh hôm nay cô sẽ nấu một bữa thật hoành tráng chiêu đãi anh!
Có một câu nói rất hay rằng người đến sớm hay muộn không quan trọng. Quan trọng là đến đúng lúc! Cô và anh liệu có được xem là đúng lúc hay không?
Về đến nhà cũng muộn. Nhưng cũng may là anh chưa về! Dì Trương vừa thấy cô thì vui vẻ ra mặt:
- Thiếu phu nhân về rồi! Thiếu gia vừa điện thoại hỏi cô về chưa đấy.
Tử Y ngại ngùng cô vội vàng đánh trống lảng:
- Dì Trương giúp con một tay với ạ!
Cô không kịp thay đồ. Trực tiếp đi vào bếp. Nhìn cách cô bắt tay vào việc thì đúng là vợ hiền dâu thảo không sai!