Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Đông Phong sau khi chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp này thì cảm thấy bực mình. Người phụ nữ kia không biết mình là ai sao? Ngang nhiên ở trước mặt anh....

-Bác Bạc. Gọi thiếu phu nhân vào đây!

Dương Bạc ra ngoài một lát sau thì cô bước vào! Khi chỉ có hai người cô dùng giọng nói xa cách:

- Phong tiên sinh. Anh gọi tôi sao?

Vừa rồi còn anh anh em em bây giờ gặp anh thì lại gọi như vậy?

Anh nhíu mày giọng nói có mấy phần bắt gian:

-Vừa rồi cô ở vườn hoa làm gì?

Cô có chút chột dạ. Lẽ nào anh ấy nhìn thấy rồi. Cô trả lời ấp úng:

- Chỉ là đi dạo hóng mát thôi. Phong tiên sinh có vấn đề gì sao?

"Đúng Là nói dối còn không chớp mắt một cái."

-Dù sao cũng được nhà họ Hàn nuôi dưỡng,danh môn khuê các. Đến câu nam nữ thọ thọ bất thân cô cũng không biết sao?

-Phong tiên sinh anh không nói mấy câu xúc phạm người đó thì không cảm thấy vui vẻ sao? Tôi chỉ bị gai đâm trúng trùng hợp anh ấy nhìn thấy cho nên mới...

-Cho nên mới để người ta đặt ngón tay trong miệng lâu như vậy.? Nhìn cô đi,có điểm nào giống người phụ nữ của tôi? Nói chuyện với người khác thân tình như vậy nhưng khi nói chuyện với tôi cô không thể dịu dàng một chút sao?

- Hả ???

Cô cười. Người đàn ông này trông tư thế ngồi mà vẫn cao như vậy gần bằng cô luôn. Cô tiến sát lại hỏi nhỏ:

- Không phải anh đang ghen đấy chứ?

Hụ hụ. Anh đang ghen? Cô cũng tự luyến quá rồi!

Anh chỉ tay vào trán cô. Làn da mềm mại:

- Cô đó tỉnh lại đi. Tôi đang muốn nhắc nhở cô phải biết chừng mực một chút!

Nghe anh nói xong cô cũng thấy ngại ngùng. Thật muốn đào cái lỗ mà chui vào. Cô giả vờ:

- Tôi biết rõ thân phận của mình. Anh cứ yên tâm! Nếu không còn gì dặn dò tôi ra ngoài trước!

Cứ như vậy mà đi sao? Chưa đến cửa anh lại gọi:

- đứng lại! Qua đây

Cô quay lại. Anh chỉ chỉ xuống dưới:

-Xoa bóp cho tôi một chút

-Anh chắc chắn??

Thấy mặt cô đỏ bừng anh cười thầm:

- Bóp chân cho tôi. Cô đang nghĩ đi đâu vậy? Đúng là háo sắc.

Đến lúc này cô chỉ ước mình tàn hình. Sao bản thân lại có những suy nghĩ như vậy chứ.? Cô ngồi xuống cẩn thận tháo tất. Khi tay cô chạm vào chân anh giật mình như có dòng điên chạy qua sống lưng!

"Chết tiệt sau lại có cảm giác này?"

Cô nhẹ nhàng xoa bóp. Động tác rất chuyên nghiệp. Thoải mái hơn so với Bác Bạc làm! Trong lòng cô cảm thấy nghi hoặc. Chân của a đâu giống người tàn phế ! Có hơi ấm có mạch đập.

Anh cuối xuống nhìn cô giọng ấm áp:

- Sau này gọi tôi là Phong!

Trái tim cô loạn nhịp. Anh cho phép mình gọi là Phong. Liệu có thể tiến thêm một bước không?

Có tiếng chuông điện thoại. Là của cô. Cô ngưng động tác từ trong túi lấy điện thoại,là Bối Bối

- Alo Bối Bối có việc gì không?

Bối Bối giọng hờn dỗi:

-Có việc gì mới gọi cậu được sau? Trở thành phu nhân của gia tộc lớn nên quên mất thuở hàn vi rồi chứ gì?

Bối Bối lúc nào cũng vậy. Luôn pha trò khi nói chuyện.

- Không không tớ nào dám quên Bối tiểu thư!

- Tử Y cậu ở nhà họ Mạc có tốt không? Sao lâu như vậy còn chưa trở lại trường? Hôm qua thầy chủ nhiệm gặp mình. Nếu cậu còn tiếp tục nghĩ thì sẽ bảo lưu kết quả.

Tử Y không còn vui vẻ. Cô trả lời chóng vánh rồi tắt máy:

- Tớ biết rồi.

Thấy cô im lặng có vẻ buồn bã anh hỏi:

-Sao vậy?

- Tôi có thể tiếp tục đi học chưa?

Mấy ngày này bận nhiều việc quá nên anh quên mất chuyện hứa với cô.

- Được. Với một điều kiện.

Ánh mắt mong chờ..

- Không được xưng hô với anh như vậy nữa. Gọi là Phong xưng em.

- Hả...???

- Hả cái gì ? Giao tiếp cơ bản như thế cũng không biết còn học trường luật. Ngày mai nói Bác Bạc đưa em đi!

- Không cần đâu. Tôi...ak em có thể tự đi được mà!

Muốn Bác Bạc lái chiếc xe đắt tiền đó đưa cô đi học là muốn lấy mạng cô rồi! Trong trường học cũng không ai biết cô đã kết hôn.

Anh lại nghĩ. Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu! Hay là cô không muốn cho mọi người biết cô đã có chồng rồi.?

-Đưa điện thoại đây.

Anh bấm một dãy số rồi lưu vào máy cho cô.

- Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh! Ngày mai đi học xong thì về nhà nấu cơm. Tối anh sẽ về ăn!

Cô nhận lấy điện thoại. Trong lòng cảm thấy vui vẻ. Anh và cô thật sự có thể sao?

Dương Bạc thấy thiếu phu nhân vào phòng đã lâu nên ông định vào xem thử không ngờ lại được ăn cẩu lương. Khiến cho tâm hồn sắt đá của ông cũng muốn yêu đương một lần. Ông cười vui vẻ. Ông vội đi bẩm báo cho phu nhân.

Tử Y đi ra ngoài mà trong lòng vẫn còn nguyên vẹn sự ấm áp đó!

Mạc phu nhân nghe Dương Bạc nói xong thì cười vui vẻ:

- Tử Y là cô gái hiền lành. Hi vọng Đông Phong chấp nhận nó. Chuẩn bị cho nó một ít quần áo trang sức. Con dâu của Mạc gia ra ngoài đừng để người khác chê cười! Coi như là quà mừng ta tặng cho con dâu.

- Vâng! phu nhân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK