Nói cũng lạ, trong nhà họ Bạc này, cả một nhà, trừ mẹ chồng trước của Thẩm Thanh Ngọc, những người khác không phải đèn cạn dầu gì.
Em chồng và Bạc Minh Tâm thì khỏi nói, vẫn luôn cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc không xứng với Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc ba năm, Bạc Minh Tâm ngáng chân cô không ít lần.
Ông nội Bạc cũng không chẳng phải người thấu tình đạt lý gì, Thẩm Thanh Ngọc vừa gả vào không bao lâu đã bị ông ta ném gia quy cho chép, gọi cho hay là nhà họ Bạc nhà lớn nghiệp lớn, làm người nhà họ Bạc, không thể dễ dàng mắc sai lầm.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc, ông nội Bạc đã nghỉ hưu ở Vi Quang, giao lại tất cả cho Bạc Minh Thành và Bạc Nhật Nhã. Ong ta ở nhà không có chuyện gì làm, Bạc Minh Tâm ăn vạ làm nũng trước mặt ông ta, trước giờ ông ta chưa từng hỏi ai đúng ai sai, tất cả đều là lỗi của Thẩm Thanh Ngọc.
Trừng phạt lớn nhỏ, đến giờ Thẩm Thanh Ngọc đều đã ghi nhớ rõ ràng.
Sau khi ly hôn, thật sự cô không muốn thấy người nhà họ Bạc đáng ghét kia nữa.
Nhưng luôn tính một đằng ra một nẻo, ông già này lại tìm đến cửa.
Ông nội Bạc vừa vào đã trưng ra vẻ mặt không hài lòng, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc là suýt nữa giơ tay đánh người.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi trên ghế làm việc, nhíu mày, nhìn ông già trước mặt: “Ông Bạc đến tìm con có chuyện gì sao?”
“Mấy tháng không gặp, cô đã quên gia quy nhà họ Bạc cả rồi sao. Từ lúc tôi vào đến giờ, đến cả tách trà cô cũng chưa dâng cho tôi.”1
Nghe ông nội Bạc nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc cười: “Chỗ con không bán lá trà, ông muốn uống trà, vậy thì xuống lầu ra cửa rẽ trái hai trăm mét, ở đó có hàng trà, ông đi đến đó có thể uống được trà.”
“Thẩm Thanh Ngọc, cô không biết lớn nhỏ, hành động láo xược, ở bên ngoài bôi nhọ nhà họ Bạc tôi, cô có tin tôi…”
“Có phải ông quên con và Bạc Minh Thành đã ly hôn rồi không, ông Bạc?”
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói điều này, khóe miệng hơi cong lên, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười: “Đây là nơi con làm việc, nếu ông không có chuyện gì, vậy mời ông đi cho, nếu ông có chuyện thì vào thẳng trọng tâm.”
Thẩm Thanh Ngọc nói, dừng lại một chút: “Tính kiên nhẫn của con không tốt, tốt nhất là ông nói nhanh một chút, nếu không con không nghe đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc trước mắt nào còn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như xưa, từng câu từng chữ của cô đều chứa ý muốn đuổi người.
Ông nội Bạc tức đến nỗi sắc mặt chợt trầm xuống: “Nếu cô đã muốn tôi nói vấn đề chính, vậy tôi nói thẳng, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Nam Thành, không tính kế với Minh Thành nữa?”
Thẩm Thanh Ngọc vẫn nghĩ mình nghe nhầm: “Ý của ông là bây giờ con đang lạt mềm buộc chặt với Bạc Minh Thành sao?”
Ông nội Bạc hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng nghĩ tôi không biết mánh khóe của Thẩm Thanh Ngọc cô, ban đầu cô ồn ào một trận lớn như thế, không chừa mặt mũi cho nhà họ Bạc chúng tôi. Bây giờ quay lại, năm lần bảy lượt tạo ra động tĩnh, chẳng phải muốn Minh Thành để ý cô lần nữa sao? Nó không thấy rõ, nhưng tôi có thể thấy rất rõ ràng.”
Thẩm Thanh Ngọc tức đến buồn cười: “Thật sự ông già cả mắt mờ rồi, chẳng khác gì người mù.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, thờ ơ nhìn Phó Ngọc Lam đứng bên cạnh: “Thư ký Phó, tiễn khách.”
“Thẩm Thanh Ngọc! Hôm nay tôi đến để bàn bạc với cô, qua hôm nay, cô đừng trách sao tôi không niệm tình nghĩa ba năm!”
Ông nội Bạc cảm thấy mình có thể đích thân đến đây một chuyến là cho Thẩm Thanh Ngọc mặt mũi lắm rồi, không ngờ cô không chỉ không nghe khuyên, mà từng câu từng chữ đều khiến ông ta tức nổ phổi.
“Nếu thật sự không tiễn được thì gọi bảo vệ lên đi.”
Thẩm Thanh Ngọc không muốn tiếp tục nói chuyện với ông già này nữa, quăng ra một câu rồi đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.