Thư ký Phó làm việc trước giờ rất nhanh chóng, Thẩm Thanh Ngọc bảo cô ấy liên lạc với Hà Ngọc Nhung, ngày hôm sau đã nói với Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy đã hẹn gặp Hà Ngọc Nhung vào buổi trưa.
"Được, chị biết rồi."
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi, tay lật sang trang kế của tài liệu.
Đó là tài liệu của Hà Ngọc Nhung, Bạc Nhật Nhã và Bạc Tân Thành - con trai của họ, lúc thư ký Phó cẩn thận giúp cô hẹn Hà Ngọc Nhung, còn giúp điều tra giúp cô Bạc Tân Thành và Hà Ngọc Nhung.
Chả trách những năm nay nhà họ Bạc vẫn luôn không biết Hà Ngọc Nhung và Bạc Nhật Nhã còn có một đứa con trai, thì ra Hà Ngọc Nhung nuôi con ở nước ngoài, cuối năm trước mới đón về nước.
Không thể không nói, dã tâm người phụ nữ Hà Ngọc Nhung này rất lớn.
Ban đầu bà ta chỉ là giám đốc bộ phận bình thường, một lần ngoài ý muốn phát hiện mối quan hệ của Bạc Nhật Nhã và Tần Minh Tú không hoà hợp, bà ta nhân tiện lợi của công việc đã diễn hết mấy vở kịch trước mặt Bạc Nhật Nhã.
Bạc Nhật Nhã lăng nhăng nổi tiếng khắp Lâm Thành, Hà Ngọc Nhung rất thông minh, rõ ràng biết phụ nữ bên cạnh Bạc Nhật Nhã rất nhiều, bà ta không cam tâm làm một trong số đó, nhiều năm qua như vậy vẫn luôn giả vờ là một con thỏ trắng.
Kìa, bây giờ bà ta đã thành công rồi, mấy năm nay tuổi tác Bạc Nhật Nhã đã cao, sức khỏe không còn tốt, đại khái là lực bất tòng tâm, muốn yên ổn một chút, người đầu tiên nghĩ đến chính là Hà Ngọc Nhung.
Năm trước Hà Ngọc Nhung còn khóc lóc trước mặt ông ta, nói bà ta muốn sinh cho ông ta một đứa con trai, Bạc Nhật Nhã không những không trách bà ta, còn tặng Hà Ngọc Nhung căn biệt thự hơn hai ngàn vạn ngay.
Lúc đó chuyện này còn dấy lên màn tranh luận, nhưng đối với cách làm của Bạc Nhật Nhã, mọi người đã không còn lạ lẫm gì, giờ rảnh rỗi nói chuyện phiếm thôi, nguyên nhân trong đó lại không có ai quan tâm.
Người phụ nữ như vậy, chậc, đúng là đối tượng hợp tác thích hợp.
Mười hai giờ trưa, Thẩm Thanh Ngọc vừa bước vào phòng bao đã thấy Hà Ngọc Nhung ngồi trong đó.
Không thể không nói, người phụ nữ Hà Ngọc Nhung này ngoài thông minh ra, bà ta đúng là có vốn để nắm chắc đàn ông.
Người đã ngoài bốn mươi, còn bảo dưỡng như hơn ba mươi tuổi, người ngồi nghiêm chỉnh ở đó, người mặc một chiếc váy dài xanh nước biển, lớp trang điểm trên mặt vừa phải, hoa tai và dây chuyền trên người đều có giá trị không nhỏ.
Nếu như không phải đã biết trước, Thẩm Thanh Ngọc còn nghĩ là bà vợ của nhà giàu nào đó.
Thu lại suy nghĩ, Thẩm Thanh Ngọc cười với Hà Ngọc Nhung: "Bà Hà, nghe danh đã lâu."
"Cô Thẩm muốn gặp tôi, đúng là khiến tôi vừa mừng vừa lo."
Phụ nữ đã ngoài bốn mươi rồi, vừa lên tiếng là giọng điệu mềm mại của vùng sông nước Giang Nam, hơi nhão nhưng không đến mức khiến người khác phản cảm.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi: "Xem ra bà Hà đã biết tôi tìm bà về việc gì."
Hà Ngọc Nhung nhìn Thẩm Thanh Ngọc, khẽ giơ tay che miệng cười: "Quả thực là đúng lúc, không giấu gì cô Thẩm, chiều hôm qua, cậu Phó vừa gặp tôi."
Bà ta nói, ngừng một lúc, tầm mắt rơi trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, mỉm cười phong tình: "Một nhân vật xuất sắc như cô Thẩm, tên ngốc Bạc Minh Thành lại không biết thưởng thức, người khác đương nhiên biết thưởng thức. Như nhà họ Bạc vừa xảy ra chuyện, cậu Phó đã đến gặp tôi bàn về một mối làm ăn, bảo tôi giúp cậu ta đối phó nhà họ Bạc. Tôi nghĩ hôm nay cô Thẩm đến đây, chắc là cũng có ý nghĩ này?"
Thẩm Thanh Ngọc sững người một lúc, cô không ngờ đến Phó Ngọc Hải cũng tìm Hà Ngọc Nhung, hơn nữa nghe ý của Hà Ngọc Nhung, có lẽ chuyện Phó Ngọc Hải muốn Hà Ngọc Nhung làm cũng chính là chuyện cô muốn Hà Ngọc Nhung làm.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: "Nếu bà Hà đã đồng ý hợp tác với cậu Phó, vậy hôm nay bà còn đến gặp tôi?"
Hà Ngọc Nhung rót một ly trà, đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: "Không có gì, tôi chỉ muốn xem xem, bảo vật đi ra từ nhà họ Bạc trông như thế nào."