Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc là thấy Bạc Minh Thành không nói gì, tiếng trách mắng nhân viên y tế đó cũng im bặt: "Anh liên lạc với bạn mình mang quần áo tới đi, vết thương trên người phải băng bó lại hết."

Bạc Minh Thành không nói gì, anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc.

Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải vừa đi từ thang cuốn ra, hai người vừa hay đi đến trước mặt anh ta.

Nhân viên y tế thấy Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, sững người một lát: "Hai người quen nhau à? Cô ơi, cô khuyên bạn cô đi, đầu bị thương rất nghiêm trọng, vết thương trên tay cũng rất sâu, đứng dầm mưa ở cửa bệnh viện, nếu như viêm nhiễm dẫn đến phát sốt thì không được đâu."

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành rồi nói với nhân viên y tế: "Tôi không quen biết anh ta."

Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi ngang qua Bạc Minh Thành.

Phó Ngọc Hải nhướng mày, đi theo Thẩm Thanh Ngọc ra ngoài.

Nhân viên y tế đó hơi hoảng hốt nhìn Bạc Minh Thành, muốn nói không quen biết người ta nhìn người ta chằm chằm làm gì, nhưng tầm mắt rơi trên mặt Bạc Minh Thành, cô ấy lại đột nhiên cảm thấy người đàn ông này đáng thương.

"Anh qua đây, tôi băng bó lại vết thương cho anh."

Bạc Minh Thành không trả lời, không động đậy, anh ta quay lại nhìn hai người Thẩm Thanh Ngọc đi đến cửa bệnh viện. Băng gạc trên đầu và tay anh bị nước mưa thấm ướt, đang đau âm ỉ.

Tuy nhiên so với nỗi đau trong lòng thì đây không là gì cả.

Mưa ngoài trời rất lớn, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đi đến cửa bệnh viện thì bị kẹt lại.

Xe của Thẩm Thanh Ngọc đỗ ở bãi đỗ xe, cách cửa toà khám bệnh này hơi xa.

Bên ngoài mưa to gió lớn, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh: "Tôi đi lái xe qua đây."

Tuy chỉ là chấn động nhẹ, nhưng bác sĩ có dặn dò Phó Ngọc Hải mấy ngày này phải nghỉ ngơi nhiều, ít thức khuya làm việc.

Áo khoác trên người anh đang trên người cô, trời lạnh như thế, nổi gió còn mưa, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình lái xe qua là tốt nhất.

Nhưng rõ ràng, Phó Ngọc Hải không đồng ý: "Tôi đi."

 

Khi anh nói câu này, giọng vẫn dịu dàng như cũ nhưng không để cô chen vào.

Phó Ngọc Hải nói xong đã lấy dù công cộng của bệnh viện mở ra.

"Phó Ngọc Hải!"

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, giơ tay ngăn anh lại, chỉ là chưa đợi cô lên tiếng, tay anh đã hạ xuống.

Phó Ngọc Hải giơ tay xoa đầu cô: "Ngoan."

Anh cười như dỗ trẻ con, anh nói xong lấy chìa khoá trên tay cô rồi quay người đi vào màn mưa.

Phó Ngọc Hải lái xe đến rất nhanh nhưng trước cửa toà khám bệnh có bậc thang, anh cầm dù qua đón cô.

Trong đêm, chiếc áo sơ mi trên người Phó Ngọc Hải bị gió thổi dính chặt vào người, trời lạnh, áo rất mỏng.

Thẩm Thanh Ngọc thu lại sự hoảng hốt, cúi người chui vào dù, cả đường theo anh đi đến bên xe.

Chiếc xe hơi đen dần dần tiến vào màn mưa xối xả trong đêm, Bạc Minh Thành nhìn rất lâu, đến khi nhân viên đó lại đến gọi anh ta, anh ta mới thu lại tầm mắt rồi cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Nam Vũ.

Mười một giờ đêm, Lâm Nam Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Bạc Minh Thành, bên ngoài mưa gió bão bùng, cậu ta hơi ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Bạc?"

"Mang một bộ quần áo mới đến bệnh viện Nhân Dân thành phố số hai một chuyến."

Bạc Minh Thành nói xong tắt máy, Lâm Nam Vũ sững sờ một lát, vài giây sau, cậu ta nhanh chóng tỉnh táo lại thay quần áo chạy đến bệnh viện.

Nghe giọng Bạc Minh Thành không đúng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK