Hai người đàn ông nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói, giơ tay đè Bạc Minh Tâm xuống.
Đôi tay Bạc Minh Tâm bị hai người đàn ông giữ chặt, cả người bị đè chặt muốn chạy cũng không chạy được, cô ta thấy Thẩm Thanh Ngọc đi tới đã cảm thấy sợ hãi: “Á… Cô điên rồi à Thẩm Thanh Ngọc!”
“Thẩm Thanh Ngọc!”
Thẩm Thanh Ngọc mới vừa đi đến trước mặt Bạc Minh Tâm, ông cụ Bạc đã được Bách Gia Tính đỡ ra.
Từ sau lễ cưới, Thẩm Thanh Ngọc chưa từng gặp lại ông già độc ác này lần nào.
Bị ông ta quát to một tiếng, bước chân Thẩm Thanh Ngọc có hơi khựng lại, xoay con dao cầm trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Bạc: “Đã lâu không gặp nhỉ ông Bạc, ông đúng là càng già càng dẻo dai đó.”
Thật ra khoảng thời gian này tình trạng sức khỏe của ông cụ Bạc không quá tốt, trong nhà họ Bạc xảy ra chuyện xào xáo không yên, bên ngoài cũng bất ổn, đúng là một đám chẳng bớt lo được chút nào.
Nếu không phải Thẩm Thanh Ngọc đến tận nhà họ Bạc quấy rối, ông ta cũng chẳng muốn quản chuyện của Bạc Minh Tâm.
Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc dắt người xông vào như thế đúng là chẳng để nhà họ Bạc vào trong mắt.
Làm sao ông cụ Bạc chịu được sự khinh thường của Thẩm Thanh Ngọc: “Thẩm Thanh Ngọc, bố mẹ cô không dạy cô phải biết lễ phép khi đến nhà người khác sao?”
Đây là trắng trợn mắng Thẩm Thanh Ngọc không được dạy bảo.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không tức giận, cô khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên bố mẹ tôi có dạy tôi khi đến nhà người khác phải biết lịch sử, nhưng nhà họ Bạc ông không đáng để tôi lấy phép lịch sự ra đối đãi.”
“Bậy bạ! Cô cho rằng đây là đâu, cô mang dao dắt người xông vào đây, cô thật sự cho rằng nhà họ Bạc chúng tôi là quả hồng mềm dễ bóp sao?”
Tôi khuyên trước tiên ông Bạc hãy hỏi cháu gái cưng của ông đã làm gì tôi, cho dù hôm nay tôi không tới, thì cảnh sát cũng tới đây áp giải người đi. Chuyện mướn người đánh tôi muốn phá hỏng khuôn mặt tôi, không biết cô Bạc có nuốt trôi ba bốn năm cơm tù không!”
“Cháu không làm! Cháu không làm đâu ông nội!”
Đương nhiên Bạc Minh Tâm biết rõ có chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, nhưng cô ta thật sự quá ngu xuẩn, làm việc lỗ mãng không có đầu óc thì thôi không nói, còn chột dạ giấu đầu lòi đuôi.
Mới sáng sớm đã kéo va li đi ra ngoài, điều này chẳng phải chứng minh câu nói “Có tật giật mình”?
Ông cụ Bạc nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói, tức giận đến sa sầm mặt mày xuống, nhưng nơi này là nhà họ Bạc, không phải nơi Thẩm Thanh Ngọc để làm xằng làm bậy: “Cô không có bằng chứng, ngậm máu phun người! Nhà họ Thẩm dạy dỗ cô như thế sao?”
“Cách giáo dục của nhà tôi không đến lượt ông Bạc nhọc lòng, nhưng thật ra cách giáo dục của nhà họ Bạc khiến tôi thấy đủ rồi, chẳng trách mọi người thường nói, trên không nghiêm dưới ắt loạn! Ông làm những chuyện gì trong lòng ông tự rõ, ép tôi đến đường cùng tôi không ngại làm cho nhà họ Bạc nổi tiếng một phen đâu!”
Những lời của Thẩm Thanh Ngọc đều chọc thẳng vào tim ông cụ Bạc, làm ông ta tức giận đến phát run.
“Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
“Để tôi xem ai dám?”
Người mở miệng chính là Phó Ngọc Hải luôn im thin thít đứng cạnh Thẩm Thanh Ngọc, ngày thường anh là người hay mỉm cười, khiến cho người khác không nhận ra thực chất anh cũng là một con sói.
Bây giờ anh nhìn ông cụ Bạc, trong mắt là ý cười nhạt nhòa: “Ông Bạc, tôi không dễ bắt nạt như Thẩm Thanh Ngọc, nếu hôm nay ông dám đụng vào Thẩm Thanh Ngọc, vậy tôi sẽ không khách sáo với ông, món nợ này tôi sẽ bắt nhà họ Bạc phải trả.”
Ông cụ Bạc nhìn Phó Ngọc Hải, không biết nhớ ra chuyện gì mà sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, không ngờ rằng Phó Ngọc Hải có thể trấn áp được ông già thối tha này.
Cô cũng không muốn tốn thêm thời gian, nhấc chân đi đến trước mặt Bạc Minh Tâm, đè con dao găm lên trên mặt cô ta: “Muốn phá hủy khuôn mặt của tôi phải không? Vậy hôm nay tôi cho cô nếm thử cảm giác bị phá hủy khuôn mặt thế nào!”