Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, trong quán bar.

Dung Lam Lê đứng hết mấy giây, thấy Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh vẫn không quay đầu thì nhịn không được mà bật cười: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi.”

Phó Ngọc Hải thu lại ánh nhìn, lúc này mới nhìn sang Dung Lam Lê: “Tôi cũng đã cùng chị đến quán bar rồi, chị cũng thấy rồi, nên đi rồi chứ, chị dâu?”

Cái tên Phó Ngạn Đình kia có máu ghen đáng sợ vô cùng, nếu để bị phát hiện thì có trò hay để xem rồi.

Dung Lam Lê dường như không nghe thấy lời nói của Phó Ngọc Hải, cô ta thu lại ánh mắt bước vào trong.

Không phải cô ta cứ muốn đối đầu với Phó Ngọc Hải, nhưng cái miệng này Phó Ngọc Hải bình thường cái gì cũng nói được, nhưng cứ có chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc là Dung Lam Lê lại không hỏi được gì.

Dung Lam Lê chỉ đơn thuần là tò mò về Thẩm Thanh Ngọc, còn không tò mò được sao?

Phó Ngọc Hải vì người này đã nửa năm không giúp cô ta dẫn theo người mới rồi.

Không giúp thì không giúp thôi, ít nhiều gì cũng phải thoả mãn tính nhiều chuyện này của cô ta chứ, nhưng Phó Ngọ Hải ngoài cười ra thì không chịu nói gì hết.

Thấy Dung Lam Lê đi vào bên trong, cậu Phó đau hết cả đầu, chỉ đành theo vào trong.

Dung Lam Lê chọn chỗ ngồi, chuẩn bị đêm nay sẽ ở nơi đây uống đến không say không về.



Phó Ngọc Hải ngăn lại động tác muốn gọi rượu của cô ta: “Chị dâu, có cần làm đến tuyệt tình vậy không?”

Người là do anh ta dẫn tới, nếu còn để Dung Lam Lê dính vào rượu nữa thì Phó Ngạn Đình sẽ đại nghĩa diệt thân xử luôn anh mất.

Dung Lam Lê cười cười: “Dễ nói thôi dễ nói thôi, cậu nói cho chị biết, rốt cuộc Thẩm Thanh Ngọc có phải mối tình đầu của cậu không.”

Chuyện đã giấu vào tận đáy lòng hơn mười năm qua, trước giờ Phó Ngọc Hải chưa từng kể cho bất kỳ ai khác, thế mà lại bị người chị dâu này nhìn ra, Phó Ngọc Hải bất đắc dĩ: “Phải.”

Anh ta nói rồi lại ngừng trong giây lát: “Chị còn muốn biết gì nữa thì chúng ra ngoài nói tiếp, được không.”

Dung Lam Lê thấy anh ta đã chịu mở miệng thì cũng nhường bước, đứng dậy cùng anh ta ra ngoài.

Hai người đi đến bên cạnh xe, Phó Ngọc Hải để Dung Lam Lê vào xe ngồi trước, còn mình thì không vào: “Anh trai tôi lát nữa sẽ đến đây.”

Dung Lam Lê nghe anh ta nói thế thì sững sờ, lát sau mới phản ứng lại, bị chọc giận đến bật cười: “Phó Ngọc Hải cậu bán đứng chị!”

Phó Ngọc Hải châm điếu thuốc, đôi mắt hoa đào hơi rũ xuống, có phần bất đắc dĩ: “Chị đến Nam Thành xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Dung Lam Lê trừng mắt nhìn Phó Ngọc Hải: “Cậu bán đứng chị thì cũng đừng trách chị bán đứng cậu. Chị cảm thấy cô Thẩm kia đúng là rất tốt, bác hai chẳng phải luôn muốn cậu kết hôn sao? Bây giờ cô Thẩm đã ly hôn rồi, vậy chị đây sẽ giúp cậu một tay, để cậu sớm ngày ôm được người đẹp về.”

Sắc mặt của Phó Ngọc Hải lập tức thay đổi khi nghe thấy câu nói này của Dung Lam Lê: “Dung Lam Lê, chuyện khác chị muốn quậy thế nào cũng được, riêng chuyện này thì không!”

Tối hôm đó, vẻ mặt của Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn hiện rõ lên trước mắt anh ta.



Cô đang né tránh anh ta, tựa như gặp phải rắn rết.

Hai người quen biết nhau bao nhiêu năm, từ sau khi Dung Lam Lê kết hôn với Phó Ngạn Đình, đây là lần đầu tiên Phó Ngọc Hải gọi cả tên của cô ta.

Dung Lam Lê sững sờ giây lát rồi lấy lại tinh thần, cô ta nhướng mày: “Cậu muốn chị không đến tìm cô Thẩm gây sự thì cũng được, bây giờ lái xe chở chị đến nơi Phó Ngạn Đình không tìm được đi.”

Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô ta qua lớp kính xe, cuối cùng vẫn dập điếu thuốc, lên xe chở Dung Lam Lê rời đi.

Dung Lam Lê có thể cược, nhưng anh ta đã không thể cược nữa rồi.

Anh ta đã thua một lần, lần này không thể để thua nữa.

Sau khi Phó Ngọc Hải lên xe thì im lặng không nói, Dung Lam Lê hiếm khi cảm thấy hơi áy náy: “Cậu thích cô ấy đến vậy nhưng lại không chịu nói cho cô biết, vậy thì có tác dụng gì đâu? Con gái đều rất dễ mềm lòng, cậu phải nói cho cô ấy biết chứ.”


Nói rồi, Dung Lam Lê cảm thấy rất sốt ruột.


Phó Ngọc Hải thu lại mạch cảm xúc: “Cô ấy không giống.”


Đối với chuyện tình cảm, Thẩm Thanh Ngọc trước giờ chỉ có thích và không thích, chứ không có mềm lòng hay không mềm lòng.


Cô phân biệt rõ ràng như thế, thật khiến cho người ta vừa yêu vừa sầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK