Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy đôi mắt hoa anh đào của Phó Ngọc Hải đang nhìn mình, hơi nhíu mày: "Phó Ngọc Hải, sao anh biết tôi ở trong này?"
Khi nói chuyện, Phó Ngọc Hải bước đến trước mặt cô, đột nhiên khuôn mặt tiến lại gần, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng vẽ ra nụ cười. Đôi mắt anh đào dưới hàng lông mày kiếm cũng híp lại, cười nhạt nhìn cô: "Có người nói với tôi, hôm nay phong cảnh ở trường đua ngựa vô cùng đẹp, anh tới đây nhìn xem."
Anh ta nói xong, dừng một chút: "Quả nhiên hôm nay phong cảnh của trường đua ngựa không tồi."
Ánh mắt người đàn ông thật sự quá hấp dẫn, mặt Thẩm Thanh Ngọc bị anh ta nhìn đến nóng lên.
Cô hơi di chuyển tầm mắt, vặn chặt nắp trên nước khoáng trên tay: "Bạn tôi còn đang đợi tôi."
Nói xong, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Phó Ngọc Hải cong môi, nhấc chân đi theo.
Hai người đang đi ra ngoài, nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Trần Ánh Nguyệt có chút sửng sốt, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: "Sao anh ta lại đến đây?"
"Không biết."
Trường đua ngựa cũng không phải của mình cô, Phó Ngọc Hải muốn tới, cô cũng không có cách nào.
Thẩm Thanh Ngọc xoay người lên ngựa, hôm nay cô tới đây giải sầu, không phải đến tìm buồn phiền: "Tớ đi ra ngoài một vòng."
Dứt lời, hai chân cô dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, nhấc chân lên lao nhanh ra ngoài.
Trần Ánh Nguyệt cũng lên ngựa đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc, trong nháy mắt, trước mặt Phó Ngọc Hải không còn người nào.
Anh ta hơi híp mắt, cũng lên ngựa đuổi theo.
Tiếng vó ngựa lọc cọc, Thẩm Thanh Ngọc tưởng Trần Ánh Nguyệt đuổi theo, nghiêng đầu lại phát hiện là Phó Ngọc Hải.
Hôm nay anh ta mặc theo phong cách Anh quốc, áo ghi lê màu nâu nhạt khoác ngoài áo sơ mi màu trắng, ngồi trên lưng ngựa, đẹp trai mê người.
Thấy cô nhìn qua, đôi mắt hoa đào của Phó Ngọc Hải híp lại: "Thẩm Thanh Ngọc, cược một trận nhé?"
Mười lăm tuổi Thẩm Thanh Ngọc đã bắt đầu học cưỡi ngựa, đến bây giờ cũng được mười năm. Trước kia mỗi lần đi chơi cùng Thẩm Quốc Vinh, đều được khen cưỡi ngựa tốt.
Cô ghìm ngựa dừng lại: "Anh Phó muốn đánh cược thế nào?"
"Phía xa có đình nghỉ ngơi màu trắng, ai tới trước người đó thắng."
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt một cái: "Tiền đặt cược là gì?"
"Nếu tôi thắng, cuối tuần em giúp tôi tham dự một buổi đấu giá, nếu tôi thua, tuần sau tôi sẽ không chủ động tìm em."1
Thoạt nhìn tiền đặt cược này rất công bằng, Thẩm Thanh Ngọc rũ mắt, lập tức ngẩng cao đầu nở nụ cười: "Được, cậu Phó nói bắt đầu đi."
Phó Ngọc Hải nhìn cô một cái, sau đó đếm: "3-2-1!"
Vừa dứt lời, hai con ngựa đồng thời chạy lên.
Thẩm Thanh Ngọc đã lâu không đua ngựa với người khác, cảm giác gió thổi qua mặt khiến cho cô thấy thích thú.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Phó Ngọc Hải tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, anh ta theo sát. Sau đó, khi thì rớt lại nửa mét, khi thì dẫn đầu nửa mét.
Từ trước đến nay tính cách của Thẩm Thanh Ngọc luôn không chịu thua, mắt hạnh khẽ chớp, hung hăng quất roi ngựa, vó ngựa dưới thân nhanh hơn.
Vào lúc còn cách hai trăm mét, Phó Ngọc Hải rớt phía sau cô hai mét, Thẩm Thanh Ngọc thầm đắc ý, nhưng mà vừa mới nở nụ cười, đột nhiên con ngựa đỏ lướt qua cô phi về phía trước.
Cô phản ứng lại, ra roi thúc ngựa, nhưng mà vẫn thua.
Phó Ngọc Hải đã dừng ngựa, quay đầu lại nhìn cô: "Thẩm Thanh Ngọc, em thua rồi."
Cũng không phải Thẩm Thanh Ngọc không thể chịu thua: "Tôi nguyện chịu thua."
Lúc này, Trần Ánh Nguyệt vất vả lắm mới đuổi kịp: "Tiểu Ngũ, cậu cưỡi nhanh như vậy làm gì?"
Thẩm Thanh Ngọc quét qua Phó Ngọc Hải cười: "Chơi vui."
Phó Ngọc Hải nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm, lần sau gặp."
"Được."
Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên lên tiếng, Phó Ngọc Hải kẹp chân vào ngựa, cưỡi ngựa chạy xa.
Trần Ánh Nguyệt lên tiếng: "Hai người các cậu, có chuyện gì bên trong!”
"Làm gì có?''
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt, nhíu mày hỏi.
"Đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc cậu và Phó Ngọc Hải có chuyện gì?
Trần Ánh Nguyệt dẫn theo con ngựa đến bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn Phó Ngọc Hải cưỡi ngựa biến mất: "Không có gì, vừa rồi tớ đua ngựa với anh ta, tớ thua."
"Không phải chứ? Đây là lần đầu tiên tớ nghe có người thắng cậu!"
Thẩm Thanh Ngọc cũng là lần đầu tiên thấy, nhưng cô thua tâm phục khẩu phục: "Ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người."
Nói xong, cô quay lại: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi."